Thấy tôi cứ sẵn giọng trả lời nên mẹ chồng không nói thêm gì nữa, chỉ liếc tôi một cái đầy chán ghét rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Tôi nhìn theo mẹ chỉ biết thở dài ngao ngán, thật sự trong căn nhà này tôi mệt mỏi và chán ngán quá rồi, chỉ là vì chồng, vì đứa con chưa chào đời, luyến tiếc cái gia đình nhỏ của mình nên là chưa thể ra đi mà thôi.
Mấy hôm sau, nửa đêm tôi đau bụng dữ dội, Tùng đưa tôi vào viện, cũng may tôi sinh nhanh nên không bị kiệt sức nhiều. Con gái cũng khỏe mạnh, trộm vía nước da trắng hồng và có đôi mắt to tròn đen láy.
Vợ chồng tôi đặt tên con là An, An trong bình an. Ở nhà gọi con là Na. Cứ nghĩ có cháu nội thì mẹ chồng tôi sẽ vui và bớt hiềm khích với tôi hơn. Nhưng không khi Na tròn một tháng tuổi, từng đường nét trên gương mặt con rõ ràng, lúc này cả tôi cũng phát hiện ra là Na chẳng hề giống một nét gì liên quan với chồng tội cả. Điều này khiến tôi rất là hoang mang, vì với tôi từ trước đến giờ tôi chỉ có mỗi mình Tùng thôi, ngoài ra tôi chẳng với ai cả, nhưng Na thì…
Có lẽ chuyện tôi lo lắng mẹ chồng tôi cũng đã phát hiện ra…Nên có lúc tôi vô tình bắt gặp khoảnh khắc khi Na đang ngủ mẹ chồng cứ đứng yên lặng cạnh nôi rồi ngắm nghía con bé thật lâu…
Về phần Tùng, tôi cũng sợ vì Na không giống anh, anh sẽ buồn nên nhiều lúc tôi cũng có dò hỏi anh vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733764/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.