Nam Nhứ phẫn nộ mà gầm nhẹ vài tiếng về phía Ô Đại Sài, cảnh cáo hắn. 
Ô Đại Sài nghe được động tĩnh, cẩn thận quan sát này con mèo vài lần. 
Vừa thấy liền phát hiện, con mèo trong lồng ngực Lê Vân lại đẹp đến quái lạ. 
Không nói diện mạo có chỗ nào đặc thù —— 
Hắn sống đến ngần này, gặp qua linh thú không tới một vạn cũng có 8000, trong đó linh thú lớn lên đẹp đẽ cũng không ít. 
Nhưng.......Lại không có linh như vậy. 
Con mèo này quá có linh khí. 
Linh khí, nghe tới là một từ hư vô mờ mịt, nhưng nếu là tu sĩ Nguyên Anh, đều có thể khen ngợi một câu có linh khí, ý là con mèo này tuyệt không phải vật phàm. 
Tới Nguyên Anh kỳ, hắn đã sớm hiểu, một lần uống, mỗi miếng ăn đều có nhân quả. 
Có đôi khi, cũng không thể không thừa nhận được Thiên Đạo sẽ thiên vị một người, liếc mắt một cái liền phát hiện ra tướng mạo bất phàm, nhưng cũng bởi vậy sẽ làm cho bọn họ gặp trắc trở lớn hơn nữa. 
Lê Vân bên cạnh hắn cùng con mèo đều như thế. 
Ô Đại Sài luyện đan đã nhiều năm, nên hết sức mẫn cảm với hơi thở của lửa. 
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra trên người mèo nhỏ này có hơi thở tiết ra ngoài, thả ra một cỗ hơi thở điên cuồng dữ dội mang theo bất an. 
Hắn nói: “Trên người con mèo này của kiếm quân có thương?” 
Lê Vân gật đầu: “Ừm.” 
Ô Đại Sài cũng tu đan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/2556395/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.