Cánh tay căng chặt của Lê Vân trong khoảng khắc lại thả lỏng. 
Hắn buông kiếm trong tay, ôm mèo nhỏ, vuốt loạn lông của nó: “Ngươi vậy mà lại chạy đến trên thuyền.” 
Hắn giơ mèo nhỏ lên kiểm tra một phen xem trên người nó có vết thương gì hay không. 
Sau khi xác nhận trên người nó không có ngoại thương, hắn mới chải vuốt lại đám lông của nó mà mình vừa vuốt loạn: “Sơ Thất, lần sau đừng tự tiện tới tìm ta.” 
Nam Nhứ: “?” 
Uy. 
Nam nhân này sao lại như vây a! 
Nàng chủ động đưa tới cửa như vậy mà còn bị ghét bỏ! 
Nam Nhứ lâpn tức không cao hứng. 
Một chân nàng đạp Lê Vân, từ trong lồng ngực hắn nhảy ra ngoài, nửa điểm tức giận lại nửa điểm ủy khuất. 
Nhìn hai tai mèo nhỏ gục xuống, Lê Vân nhéo nhéo hai tai nó. 
Hắn nói: “Trên thuyền quá nhiều người, nếu gặp người giống như Hàn Ngọc vậy, ngươi sẽ bị bắt đi.” 
Nhắc tới Hàn Ngọc, Lê Vân lại nói: “Lần này đi Bách Thảo Cốc, còn sẽ gặp lại Hàn Ngọc. Ngoại trừ xem bệnh bên ngoài, ngươi cách hắn xa chút.” 
Nam Nhứ: “……” 
Cảm giác giờ phút này Lê Vân giống như lãi phụ thân sợ hài tử bị bắt đi vậy. 
Áo choàng của nàng vẫn còn tốt, nếu không thời thời khắc khắc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút khẩn trương, áp lực có chút lớn. 
Hiện tại sao....... 
Lê Vân nhìn chằm chằm nàng cũng không sao cả. 
Thậm chí nàng còn ước gì Lê Vân chỉ nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/2556397/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.