*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến thanh âm mở cửa, cậu cố sức nhảy dựng lên chuyển phương hướng, liền gặp Thiệu Tuấn Dương đã đi tới.
Thiệu Tuấn Dương nhìn thấy gối đầu trên sô pha vẫn là theo bản năng khựng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, đem áo khoác ngoài cởi ra, anh cũng lập tức ngồi xuống sô pha, đem gói to đang ôm trong tay đặt ở trên bàn trà, từ giữa lấy ra một chồng giấy đến.
“Lâm Tranh, ta đến trường học đem hồ sơ của ngươi tất cả sao chép lại một phần, cũng đi tra xét sự cố trước đó , chẳng qua mọi việc diễn ra quá nhanh, không thể quá rõ ràng, xin lỗi.”
Thiệu Tuấn Dương một bên sửa sang lại tư liệu vừa nói, trên mặt không có biểu tình gì cũng hiển lộ ra một tia mỏi mệt cùng áy náy.
Lâm Tranh trong lòng ấm áp, không nghĩ tới đối phương như thế vì chính mình xử lý việc này nhanh như vậy, lại cũng không khỏi có chút áy náy, nhẹ nhàng nói lời cám ơn.
Thiệu Tuấn Dương lật ra một trang trên báo, đặt ở trước mặt Lâm Tranh chỉ cho hắn xem,“Lúc trước sân bóng phát sinh sự cố động đất đã có đăng báo , nhưng chỉ nói bị thương mười mấy người, ta đi hỏi rồi, không thây có tên ngươi.”
Lâm Tranh nhìn mẩu tin chiếm một phần trên trang báo , còn có hiện trường hỗn loạn , cũng làm cậu lại lần nữa nhớ lại tình huống ngày đó, nếu mình chỉ có bị thương, cũng không thấy tin tức……
“Ta, ta chẳng lẽ mất tích?” Lâm Tranh kinh ngạc.
Thiệu Tuấn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-deu-bi-de-den-tho-khong-noi/1335748/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.