*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
“Lão sư, đây  thật sự là ta, này này này thật sự là ta a.” Lâm Tranh kích động nói lắp bắp, lại đưa tay lau lau ánh mắt ướt át, cầm điện thoại trả lại cho Thiệu Tuấn Dương,“Ta có phải đang mơ không nha , làm sao đây, lão sư……” 
Thiệu Tuấn Dương vỗ vỗ  người cậu qua lớp chăn, nhẹ giọng nói:“Đừng nóng vội, chậm rãi nói, đây là chuyện gì vậy?” 
Lâm Tranh chính mình  cũng  không hiểu ra sao, lúc này vẫn như cũ chôn ở trong ổ chăn, đem tay cũng rụt trở về, nghĩ nghĩ mới nói:“Ta lúc  trước đang ngồi xem TV, đột nhiên cảm giác có điểm thở không nổi, còn cảm thấy khó chịu một chút  , mạc danh kỳ diệu liền biến trở về người.” 
*, mặc danh kì diệu: không hiểu vì sau, tự nhiên,... 
Nói đến đấy, cậu trên mặt nổi lên một vạt đỏ ửng rất đáng ngờ ,“Nhưng lại……  thân mình không một mảnh vải che , ta kinh hách một chút, thầm nghĩ đến tủ quần áo của lão sư  tìm quần áo mặc vào , không nghĩ tới lão sư ngươi vừa vặn liền vào mà nhìn thấy được.” 
Thiệu Tuấn Dương sờ sờ mũi, cũng hiểu được chính mình trở về quả thực rất đúng lúc , nói như vậy, trước tiên vào cửa  nghe bên trong truyền ra động tĩnh, hẳn chính là Lâm Tranh sau khi biến trở về lo lắng chạy vô phòng mà tạo ra tiếng động đi. 
Nhanh tiếp theo, hắn lại không khỏi nhớ tới…… Khi vào phòng một màn  làm  hắn chảy máu mũi. 
Lâm Tranh quang lỏa thân thể. ( ý là em nó hông có mặc gì đấy mừ =))) *cười gian*) 
Vì  phản ứng chính mình như vậy mà cảm thấy  bất an, Thiệu Tuấn Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-deu-bi-de-den-tho-khong-noi/1335749/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.