*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*
Lâm Tranh đã muốn triệt để lâm vào trạng thái suy sụp, nằm đó cam chịu, Thiệu Tuấn Dương nhìn gối đầu dần dần xẹp xuống, ngược lại sinh ra vài phần không đành lòng, trước tiên lại nói sang chuyện khác,“Ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi tên gì? Khóa này học sinh nhiều như vậy , nhưng nếu ngươi nói ra, ta nói không chừng sẽ có ấn tượng.”
Không dám ngồi hàng đầu, không dám quang minh chính đại nhìn ngươi, nói chuyện với ngươi thì làm sao có khả năng ngươi có ấn tượng được? Lâm Tranh khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn là đáp:“Ta gọi là Lâm Tranh, Lâm trong cây lâm,Tranh trong đàn tranh, ID học sinh là 01012……”
“Khụ khụ,” Thiệu Tuấn Dương ho nhẹ vài tiếng đánh gãy,“Tên này có ấn tượng, rất có ấn tượng.”
“Di? Thật sao?”
Thiệu Tuấn Dương gật đầu,“Hai tỷ tỷ của ta đều là học đàn tranh từ tiểu học, ta cũng coi như mưa dầm thấm đất, nghe thấy từ đàn tranh đều rất lưu ý. Chẳng qua, ta còn tưởng đó là tên của nữ sinh ……”
Lâm Tranh thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, cũng may chính mình là gối đầu mới không có thất thố. Trong lòng một bên tưởng tượng soái khí lại mặt than Thiệu Tuấn Dương thế nhưng có hai cái tỷ tỷ, không biết có thể hay không cũng là mặt than mỹ nhân, tiếp theo lại bởi vì câu nói cuối cùng kia mà 囧.
“Ta, ta gọi là tên này, là vì ta ta mẹ ta thích đàn tranh, chính mình không thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-deu-bi-de-den-tho-khong-noi/1335747/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.