" Này, Tần Húc đâu ?" Ngụy Kiệt bước vào trong lớp, thấy không có Tần Húc liền hỏi bừa một người.
" Không...không biết." Nam sinh bị Ngụy Kiệt giữ lại kia vội lắc đầu, có vẻ muốn giấu gì đó.
" Mày đang chọc tức tao đấy à ?" Ngụy Kiệt nắm lấy tóc của nam sinh nọ mà giật mạnh.
Người trong ngôi trường này đều biết, Ngụy Kiệt thật sự không phải là một người dễ động vào.Cậu cũng sẽ có thể trở thành một kẻ bắt nạt nếu cậu muốn, và nếu thật sự có điều đó xảy ra, với quyền lực của người ba mình, cậu có thể làm bất cứ thứ gì mình thích.Mà tính tình của Ngụy Kiệt, bình thường là một người ghét sự giao tiếp xã hội, nhưng nếu tức giận lên thì sẽ cực kỳ đáng sợ.Mà nam sinh kia đã bị Ngụy Kiệt doạ cho sợ, cậu ta vừa khóc vừa cầu xin :
" Tần Húc, cậu ta đang ở phòng y tế.Làm ơn...tôi vốn không liên quan đâu."
Ngụy Kiệt cũng đoán được chuyện gì xảy ra, cậu chỉ thở dài, không tính toán gì thêm với cậu nam sinh kia nữa.Nhân lúc giáo viên chưa vào lớp, Ngụy Kiệt thẳng thắn đứng lên trên bục giảng, trong sự ngỡ ngàng của các học sinh trong lớp, cậu dõng dạc tuyên bố :
" Từ giờ, tốt nhất là đừng động vào Tần Húc, cậu ta là người của tôi.Muốn đánh cậu ta, cũng phải là tôi."
" Món đồ chơi của mình bị mấy tên chó chết kia làm hỏng, đúng là nhàm chán." Ngụy Kiệt lầm bầm.
•••
Cùng lúc đó, tại phòng y tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315579/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.