" Không có gì, chẳng qua cậu đẹp quá, tôi không chịu được mà phải nhìn thôi."
" Cậu..." Ngụy Kiệt vậy mà lại thoáng đỏ mặt." Cậu lúc nào cũng thật thà vậy à ?"
Tần Húc vừa nấu ăn, vừa mỉm cười :
" Haha, thật ra trước giờ, tôi không phải người giỏi nói dối đâu.Đó là lý do tôi hay bị ăn đánh đó."
" Được rồi, là tôi không đúng.Cậu ra bàn ăn chờ đi, đồ ăn rất nhanh sẽ xong thôi."
Ngụy Kiệt không nói thêm gì mà ra bàn ăn ngồi chờ, cậu chống tay lên cằm, nhìn về bóng lưng của Tần Húc khi đang nấu ăn.Dáng người Tần Húc rất cao nếu so với bạn bè cùng tuổi, có điều vì không được ăn đủ chất lên cơ thể khá gầy.Ngụy Kiệt chăm chú nhìn Tần Húc đang thuần thục nấu ăn, tất cả mọi thứ dường như đều không làm khó được anh, bộ dạng này thật sự làm cậu liên tưởng tới mẹ cậu trước kia.
Khi mẹ cậu còn sống, bà ấy cũng hay nấu ăn cho cậu, cũng sẽ luôn luôn dịu dàng với cậu như vậy.
" Hôm nay chúng ta ăn canh gà nhé, ngày mai cậu ăn món gì, cứ việc nói với tôi." Tần Húc múc canh ra bát, bưng ra bàn ăn, vừa cười vừa nói.
" Này, cậu đi đâu thế ?" Ngụy Kiệt thấy Tần Húc định rời đi liền gọi lại.
Tần Húc đương nhiên cũng không giấu mà trả lời :
" Ờ thì...tôi đi mua đồ ăn tối cho tôi, nếu không nhanh, hàng mỳ trên phố sẽ không còn giảm giá đâu."
" Do cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315578/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.