" Cậu cũng đừng mãi như thế." Ngụy Kiệt ngồi xuống ở cạnh giường bệnh Tần Húc.
Đây là lần hiếm hoi mà Ngụy Kiệt mang theo dáng vẻ nhẹ nhàng tới như vậy.Ngụy Kiệt cúi đầu, đôi mắt vậy mà cũng trở nên buồn bã hơn, mãi cậu mới nói tiếp :
" Thật ra, cậu là người hiếm hoi, nói tôi là người tốt."
" Ba của tôi, ông ấy đã luôn cho rằng tôi là một đứa xui xẻo.Vì cứu tôi nên mẹ của tôi mới phải qua đời."
Đây là một điều khiến cậu luôn cảm thấy tự ti, không dám cởi mở hơn với xã hội.Ba của cậu từ khi cậu còn nhỏ đến giờ đã luôn cho rằng cậu là nguyên nhân làm cho mẹ cậu phải qua đời, lâu dần cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Ngụy Kiệt.Mà Ngụy Kiệt nhận ra mình đã để lộ cảm xúc quá nhiều trước mặt Tần Húc bỗng chốc tỏ vẻ ngượng ngùng, cậu lắp bắp mà giải thích :
" Mấy lời vừa rồi, là tôi nói linh tinh thôi, cậu đừng có để ý."
"Không sao mà, tôi cảm thấy rằng, nếu như cậu thoải mái nói ra tâm sự của mình, cậu sẽ thoải mái hơn."
Mặc dù Tần Húc nói là vậy, nhưng anh thật sự không thể nào làm được.Trước giờ, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới việc công khai bản thân mình có tình cảm với người cùng giới trước mặt người khác, kể cả là những người thân thiết nhất.Ngoại trừ A Vương do gã tình cờ biết được việc này, còn lại Tần Húc đều luôn giấu kín.
Anh nhìn Ngụy Kiệt, có lẽ từ bé cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-buoc-di-deu-la-em/3315580/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.