Cuối cùng chút tinh khí hấp thu ngàn năm đã cạn. Năm vết thương trên thân thể người con gái anh yêu được chữa lành. Dòng máu đỏ thôi không còn tuôn ra nữa. Nhưng linh hồn cô đã rời bỏ thể xác tự đời nào?
“Không! Mộng Cầm em đừng rời bỏ anh!” Mộc Trầm ôm lấy cơ thể dần lạnh không còn sự sống, vùi mặt vào má, vào cổ người tình khóc nấc từng cơn.
Nước mắt anh thấm đẫm một vùng chiếc áo đỏ. Hòa cùng màu áo là màu máu từ vết thương xuyên tên và máu từ đôi mắt anh.
“Hoàng tử à! Anh hãy giằng lòng, thôi bớt đau thương!” Nhất Vệ và đám anh em ở bên cạnh cũng sụt sùi theo: “Cô ấy đã đi xa rồi!”
“Mộng Cầm đã đi xa rồi ư?”
Không! Cả đời này, kiếp này, em đừng mong bỏ rơi anh!
Mộc Trầm ôm thân thể Mộng Cầm lảo đảo đứng lên. Anh ra lệnh cho Đội Thập Vệ: “Mau trở về Mộc quốc!”
Anh phải dùng tinh dầu loài cây phong ướp giữ xác Mộng Cầm.
Nhìn người con gái nằm yên trong tủ kính. Cô đẹp như nàng Bạch Tuyết đang say giấc ngủ ngon.
“Mộng Cầm! Em cứ việc ngủ ngon, Mộc Trầm anh sẽ cứu sống em bất cứ giá nào!” Anh hôn vào chiếc tủ kính. Rồi lưu luyến rời đi.
“Nhất Vệ! Hãy gìn giữ thi hài cô ấy! Nội trong ba ngày, tôi sẽ mang linh hồn cô ấy trở về!” Trước khi lên đường Mộc Trầm căn dặn người anh em thân cận.
Nhất Vệ tự nhiên thấy lo. Anh ấy vội vàng cầm lấy tay Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391447/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.