Mộng Cầm xoay người tìm kiếm. Nhưng bốn bề tuyệt nhiên không thấy một ai.
“Là ai vậy ạ?” Cô lại bắt tay làm loa hỏi vào khoảng không âm u.
“Là ta!”
Lại giọng nói ấy. Nó xuất phát từ phía bên trái. Mộng Cầm quay sang.
Trước mặt cô là một chàng trai, trạc lứa Mộc Trầm. Anh vận bộ vest trắng trông rất ung dung tự tại.
“Chào anh, anh cho tôi hỏi thăm, làm sao để qua bên kia bờ ạ?”
Anh ấy nhìn cô một lượt từ trên xuống. Một cô gái trẻ, nét mặt yêu kiều trong trang phục hỷ. Rõ ràng là một cô dâu xinh đẹp.
Anh ấy lấy làm thắc mắc nên không có trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Hà cớ gì một tân nương như cô lại vội vã qua đò?
Cô có biết, con sông này là cửa đầu tiên vào Địa phủ không?"
“Địa phủ à?” Mộng Cầm thoáng sững sờ khi biết bản thân đã hóa thành hồn ma. Cô có chút luyến tiếc duyên trần vì chưa gặp lại, nhìn người mình yêu lần cuối.
Anh chàng bạch công tử nhận ra vẻ hụt hẫng và lưu luyến của cô: “Vì sao cô xuống đây?” Rồi anh ấy đi vòng quanh xung quanh cô gái trẻ tự đặt giả thuyết: “Bị ép hôn? Bị tân lang ruồng bỏ? Hay bị ả tiểu tam bức hại hòng soán ngôi?”
Mộng Cầm nghe xong lòng chùng lại. Nói cô bị ép hôn cũng đúng. Nhưng chung quy lại là do cô tự nguyện.
“Là tôi cam tâm khoát y phục đỏ để cứu người tôi yêu!” Đây mới là lý do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391448/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.