Đầu Nhất Vệ đang chất chứa một mớ rối như tơ. Có người tự nguyện chia sẻ gỡ giúp, anh ấy thật cảm động.
Sau ba phút đắn đo suy nghĩ, Nhất Vệ nhìn Kỳ Lam hỏi dò một câu: "Em nghĩ sao...nếu em biết, người em yêu là một yêu tinh?"
Kỳ Lam nghe như đang đọc một câu truyện cổ. Cô ấy chống tay lên má nhìn chằm chằm vào Nhất Vệ. Rồi buộc miệng: "Yêu nhầm một yêu tinh à? Eo ôi! Chắc em..." Kỳ Lam tự nhiên dừng lại, bỏ dở lời định nói.
Làm Nhất Vệ nôn nóng, hấp tấp cầm hai bàn tay Kỳ Lam, đôi mắt hiện rõ sự mong chờ đau đáu vào mặt người ta: "Em như thế nào..?"
Kỳ Lam nhún vai, trả lời thật lòng: "Chạy thục mạng!"
Nói vậy sợ Nhất Vệ không tin, cô ấy giải thích thêm: "Em rất sợ ma và ba thứ yêu tinh gì đó!"
Xong!
Toang toàn tập!
Lẽ ra, Nhất Vệ buồn mới đúng. Vậy mà, hai mắt sáng lên, vỗ đùi một cái đét. Rồi bật dậy cười tươi rói: "Phải rồi ha! Anh đã có cách!"
"Hoàng tử, anh có nói cho Mộng Cầm biết, anh là yêu tinh chưa?"
Mộc Trầm đang săm soi bộ trang phục mới chuẩn bị đi đón người yêu ăn tối và trao nhẫn cầu hôn. Anh nhìn Nhất Vệ: "Tự nhiên nói chi?
Tôi yêu Mộng Cầm sâu đậm. Cô ấy cũng yêu tôi tha thiết. Tôi tin Mộng Cầm cũng như tôi: Chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu là được. Không phân biệt người hay yêu!"
Nhất Vệ tràn đầy lo lắng. Anh ấy đến cạnh Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391435/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.