"Nhất Vệ! Cậu vào cung bao lâu rồi?" Mộc Vương uy nghiêm trên chiếc ghế chạm trỗ cây phong cổ thụ. Nhàn nhạt hỏi.
Nhất Vệ nào dám nói bừa. Anh ấy nhẩm tính rồi thưa với Mộc Vương: "Hơn hai mươi năm rồi ạ!" Từ một cô nhi trong trận hỏa hoạn ở rừng phong độ nọ, gia đình và cả làng đã cháy trụi, chỉ còn sót lại một mầm hạt nằm sâu dưới bộ rễ của mẹ.
Năm đó, Mộc Vương đích thân xuống thị sát tình hình, ông phát hiện và mang anh ấy về Mộc cung.
"Cậu đã cùng hoàng tử lớn lên, tình thân như thủ túc!"
"Dạ! Nhất Vệ rất cảm kích tấm lòng của Mộc Vương và hoàng tử!"
Mộc Vương chợt trầm tư. Một lúc sau, ông mới hỏi: "Cậu có thương hoàng tử không?"
"Dạ, có!"
"Bao nhiêu?"
Nhất Vệ không một chút đắn đo: "Vì hoàng tử, thần có thể hi sinh tính mạng!"
"Tốt!"
Có được câu nói đó của Nhất Vệ, Mộc Vương ngoắc tay ra hiệu anh ấy đến gần. Rồi truyền vào tai anh ấy một mệnh lệnh.
Không biết mệnh lệnh đó là gì? Chỉ thấy sau khi nghe xong, mặt Nhất Vệ biến sắc, thảng thốt tột cùng nhưng vẫn cúi đầu phục tùng thánh chỉ.
"Hoàng tử! Anh mang theo gì mà nặng vậy?" Nhất Vệ không khỏi ngạc nhiên khi chiếc rương anh ấy mang trên vai nặng không thể tả.
Mộc Trầm nhìn trước, nhìn sau rồi nói nhỏ vào tai tên cận vệ trông cường tráng mà sức yếu như lão Dế Choắt.( Nhân vật trong truyện 'Dế Mèn phiêu lưu kí' của nhà văn Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391434/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.