"Cha! Con không đồng ý hôn ước với Hương quốc!" Vừa về đến Mộc quốc. Mộc Trầm quỳ luôn dưới chân cha đưa ra nguyện vọng.
Mộc Vương cứng đơ nụ cười đang mừng con trai cưng trở về. Ông đứng lên, khom người ôm hai vai Mộc Trầm, kéo con đứng dậy. Rồi nhìn thẳng vào mặt đứa con ông quý hơn báu vật nào trên đời: "Sao thế con?"
Mộc Trầm nói thẳng: "Con có người con thương rồi cha!"
Mộc Vương không khỏi sốc. Ông nhìn sững vào mặt con, môi lắp bắp: "Là công chúa Vương quốc nào? Con yêu người ta bao lâu rồi?"
"Mười năm rồi cha! Người con yêu là một cô gái người phàm bình thường!"
"Cái gì? Người phàm hả?" Mộc Vương choáng váng. Đầu ông đau điếng như vừa bị thiên lôi đập cho một búa.
Đã vậy Mộc Trầm còn khảng khái: "Dạ!" Một tiếng rõ to.
Ôi trời đất ơi!
Tổ tiên ông bà ông vải Mộc quốc ơi!
"Con đường đường là Thế tử của Mộc quốc! Sao nói yêu người phàm là yêu thế?"
Mộc Trầm tỉnh bơ: "Vì sao con không được yêu cô gái người phàm?"
Tức chết đi được mà! Chẳng lẽ, ông trở cây trượng quyền uy của Quốc vương đập vào đầu thằng con cưng của mình một cái?
Và không lẽ ông ngứa chân tống cho con trai kim cương một đạp?
Chứ ông tức muốn tăng xông máu lên não rồi!
Dẫu vậy, bằng tình yêu thương bao la dành cho con, ông ráng kiềm gan, hít thở thật sâu điều hòa khí áp. Rồi hạ thấp giọng, gằn từng tiếng vào tai con: "Giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391433/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.