Tiếng đàn phong cầm vang lên. Vũ điệu tango dành cho đôi tình nhân bắt đầu.
Nhưng lạ quá...
Chẳng có bước nhảy nào cũng không có nổi một vòng xoay uyển chuyển. Vũ điệu đơn giản chỉ là: anh ôm cô cùng tiến rồi cùng lùi. Sợ nhàm chán thì dịch sang phải rồi bước sang trái.
Một phút.
Hai phút. Mộng Cầm không nghi ngờ.
Đến phút thứ ba.
"Thầy Mộc Trầm gì đó ơi? Rốt cuộc thầy có biết vũ điệu tango?"
Mộc Trầm thoáng bối rối nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi đang dìu em nhảy đấy thôi!"
"Cái này mà nhảy á?" Giống như các động tác di động tập nghi thức hơn.
"Em vừa ban cho tôi một đạp xém bất lực. Em nghĩ tôi còn sung được không?"
"..." Mộng Cầm há miệng chẳng thốt nên lời.
Cô thầm kêu khổ. Không có bài nhảy nào vậy đến bao giờ vũ điệu này mới kết thúc? Càng lúc Mộng Cầm càng thấy lạ. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
"Thầy...đang lợi dụng ôm tôi?"
Lợi dụng cái gì? Em phải chửi là 'mặt dày vô sỉ' mới đúng!
"Em đừng vội, khởi động nóng rồi nhảy cho hăng ha!
Bắt đầu đây! Tôi dẫn em theo nhé!"
Vừa lúc trong tai cô, tiếng đàn phong cầm ngân lên réo rắc. Anh dìu cô bước vào vũ điệu của những cặp đôi.
Lấn quấn thế nào, chân anh toàn dẫm lên chân cô.
Mộng Cầm lườm anh.
"Xin lỗi em!" Anh cười khổ.
Ba bước nhảy hết hai lần dẫm lên chân. Mộng Cầm bực bội: "Tôi nghi ngờ...thầy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391421/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.