Mộc Trầm nhìn theo hướng ngón tay chỉ điểm, trong nháy mắt có mặt tại phòng lớn bên tay trái. Anh nào biết, chỉ một khắc sau thôi, ngón tay Nhất Vệ đã đổi hướng về phải.
Do vào sai phòng nên người anh thấy ở đây toàn là mấy bà thím mày đen, mỏ đỏ, dán mắt vào công việc thì ít mà xem livestream bán quần áo, mỹ phẩm thì nhiều.
Và mấy ông chú bụng hơi thừa mỡ kia cũng chẳng hơn gì. Tay thì cầm cây bút cho sang nhưng mắt thì dán vào màn hình điện thoại xem mấy nàng thỏ non quảng cáo nội y.
"Quái lạ! Làm ăn kiểu gì thế?" Anh tức giận quát to, chỉ ngón trỏ vào đám người ăn cơm chúa mà không chịu múa: "Quăng quy tắc của Mộc quốc ra sau gáy hết rồi hử? Dám lấy giờ công làm việc riêng coi chừng trảm bay đọt!"
Mấy ông chú bà thím mất hồn mất vía. Mặt sớn sác nhìn trước nhìn sau rồi nhìn thẳng vào đồng hồ trên tường.
Mới có sáu giờ năm mươi chín phút năm mươi chín giây!
"Đã đến giờ đâu?" Họ đồng thanh phản pháo. Và đưa mắt tìm người mới ra uy.
Căn phòng không có ai ngoài các đồng nghiệp trong trường.
"Lạ nhỉ?" Các thầy, các cô ngơ ngác nhìn vào mắt nhau.
"Chắc quán cafe bên đường mở hò quảng!" Một cô giáo nói.
Mà trước đó Mộc Trầm đã kịp nhận ra, mình không phải đang ở chính điện Mộc quốc. Anh ra xem lại bảng hiệu trên cửa.
Hai chữ phóng to: VĂN PHÒNG.
Hèn chi...không thấy bóng dáng cô công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-tram-khi-nao-ta-ben-nhau-/3391420/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.