Đôi mày nhíu của bạn học Cẩm Tú rốt cục cũng dãn ra, nhỏ ngây ngẩnnhìn tôi, đôi mắt dần đỏ hoe, cái mũi cũng đỏ lên, toàn bộ khí thế hunghãn ban nãy đã biến mất, khiến tôi nhớ lại cái tính nhát gan lúc còn bécủa nhỏ. Nhỏ ôm chầm lấy tôi, khóc òa: “Mộc Cẩn, trên đời này chỉ có tỷđối với muội tốt nhất.”Tôi thừa nhận, thời khắc này, nội tâm của tôi vô cùng dịu dàng, vôcùng cảm động, có cảm giác được sùng bái, được khẳng định chính mình,nhưng lời ra miệng lại rất khiêm tốn: “Ngốc, trên đời này vẫn còn rấtnhiều người đối tốt với muội, cả Tống nhị ca cũng rất tốt với muội, đúng không?”
Cẩm Tú khóc đến long trời lở đất, căn bản không có thời gian trả lời tôi.
Nha đầu này, quẹt hết nước mắt nước mũi lên người tôi rồi, thôi mặc kệ, nể tình hôm nay tôi giáo dục muội muội thành công vậy.
Tôi chợt nhớ ra bộ quần áo này không phải cái hôm qua mặc, còn mấy thứ trong áo kia đâu rồi?
Lòng thoáng trầm xuống: “Cẩm Tú, hôm qua muội có thấy trong áo tỷ cómột… úi,.. đừng có cười tỷ, là cái bút lông ngỗng của tỷ, với cả một ítkế sách mà tỷ với Tống Minh Lỗi cùng viết nữa?”
Cẩm Tú ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê trong mưa, mờ mịtlẩm bẩm: “Bọn muội đều vội vàng cứu tỷ về, cũng không để ý nữa. Lúc vềlà Tam tỷ và muội giúp tỷ thay xiêm y, cũng không thấy gì cả?” Nói xongnhỏ lại tiếp tục chìm đắm nỗi xúc động tình thân của mình, ra sức nứcnở. Đây là điểm đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82037/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.