Nguyên Vũ đưa cho tôi một chiếc đèn lồng(1),tôi nói cảm ơn rồi chậm rãi trở về.Tôi vừa đi vừa thầm đoán xem Nguyên Phi Yên sai Hương Cần nói vớiTống Minh Lỗi chuyện gì, kỳ quái là, xem ra Tống Minh Lỗi không có chútngạc nhiên nào, giống như là bình thường Nguyên tiểu thư vẫn hay truyền lời tới. Chẳng lẽ họ muốn học tập Tây sương ký(2),giống Thôi Oanh Oanh trộm gặp chàng Trương. Tuy Tống Minh Lỗi là mộtthiếu niên văn võ song toàn, Nguyên Phi Yên coi trọng huynh ấy cũngkhông lạ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một gia thần chẳng có côngdanh.
Tôi định hỏi rõ Cẩm Tú, nếu Nguyên Phi Yên thật sự vừa ý Tống Minh Lỗi, vậy thì kế hoạch ngọt ngào hai nữ một chồng(3) của Bích Oánh rất có thể sẽ biến thành ác mộng tiểu Hàn Tín bị Nguyên Phi Yên và Hương Cần chiếm lấy rồi.
Nhớ tới Bích Oánh số khổ, tôi thầm than một tiếng, rẽ vào một conđường nhỏ rồi bước nhanh hơn. Trời đang dần tối, vừa bước vào khu rừngTây Lâm tĩnh mịch, một làn sương mù dày đặc bỗng phủ xuống. Tôi khôngnhìn được rõ phương hướng, chỉ có thể lò dò tìm đường dựa vào cảm giác,ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lung lay trong gió, chợt sáng chợt tắt.
Bỗng chân bị vấp một cái, tôi té lăn ra, hai tay chống xuống một mảng đất ướt ướt, chẳng lẽ không cẩn thận bước vào bùn rồi sao? Tôi vội vàng nhấc đèn lên, ổn định tinh thần rồi nhìn xuống tay. Tôi giật mình kinhhãi, cả hai bàn tay dính đầy máu tươi, đốt đèn lên soi thì thấy đằngtrước có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82036/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.