Mấy ngày sau, Bích Oánh đã nằm trên giường bệnh gần sáu năm cuối cùng cũng có thể bước xuống đất. Tôi giúp nàng làm vật lý trị liệu, lại quahơn tháng nữa, nàng đã bước được nhiều hơn, tuy còn hơi thở dốc nhưng đã làm được những việc nhỏ trong nhà. Tôi ôm nàng cười lớn, nói trời xanhthật có mặt còn nàng thì nước mắt tuôn như mưa, đôi tay gầy guộc ôm chặt lấy tôi.
Đáng tiếc trong tiểu ngũ nghĩa chỉ có tôi ở bên nàng, Cẩm Tú vẫn cònđi dâng hương ở Pháp môn tự, Vu Phi Yến thì trấn thủ ở biên giới. TênTống Minh Lỗi kia thì gần đây bận tối mặt, mà tôi vẫn còn giận chuyệnlần trước huynh ấy xen vào việc của tôi, quyết định chiến tranh lạnh,nên cũng không thèm đi mời nữa. Không còn cách nào khác, tôi đành choàng áo khoác thật ấm cho Bích Oánh rồi tới Tây doanh tìm Tống Minh Lỗi.
Tôi tới một tòa viện tường xám tìm suốt cả buổi chiều, đây chính lànơi ở của binh sĩ Tây doanh. Trước cửa có hai viên lính đứng canh gác,nhìn mặt áng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tôi quay sang một người hành lễ rồi nói: “Cảm phiền ca ca đi truyền lời giúp muội, muội mang một ítđồ tới cho nhị ca Tống Minh Lỗi.”
Người lùn hơn trong đó nghe được ba chữ Tống Minh Lỗi thì lập tức tỏvẻ tươi cười: “A! Tống đại ca đã nhắc qua, cô nhất định là Mộc Cẩn tỷ tỷ rồi.”
Hử?! Chẳng lẽ tên Tống Minh Lỗi này đã biết Bích Oánh hết bệnh? Nhấtđịnh huynh ấy đã biết tôi sẽ vì Bích Oánh mà đến, so với một người hiệnđại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82035/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.