Dưới tán cây anh đào, những cánh hoa màu hồng tung bay theo gió, từ từ rơi lên tóc hắn, lên vai tôi.
Hắn chăm chú nhìn tôi, lẳng lặng đợi câu trả lời. Bộ dáng này khiếntôi nhớ lại trước kia, có người lạ tới nhà tôi ở Kiến Châu, Đại Hoàngvừa thấy liền sủa ầm ĩ khiến người nọ len lén trốn sang một bên. Cặp mắt sáng ngời của con cún nhìn người lạ khi ấy hình như có chút giống cặpmắt đang nhìn chằm chằm tôi lúc này.
Nhất thời, bản năng làm mẹ trong tôi đột nhiên bị kích thích, một đứa bé khôi ngô, cao lớn, ăn sung mặc sướng, xuất thân danh môn như vậy lại không thể nhìn được cảnh đẹp của nhân gian. Khoảnh khắc đó, lòng tôicũng có rất nhiều nghi vấn, vì sao thiếu niên tóc đỏ này không nói ranỗi khổ của hắn, để người khác tới chữa trị? Đôi mắt của hắn là bị kémbẩm sinh sao? Hay cũng là sự cố ngoài ý muốn giống Bạch Tam gia?
Nét mặt hắn bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Ngay trước khi hắn kịpmở miệng, tôi liền một tay kéo hắn, tay kia thì nhặt lấy cánh hoa trênvai đặt vào lòng bàn tay hắn.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Giác Tứ gia, tên của nô tỳ giống hoa anh đào kia, cũng là một loài hoa. Nô tỳ gọi là Mộc Cẩn, màu hoa ấy là màu hồng,ngài đã nhớ chưa?”
Cả người hắn chấn động, rụt tay lại, lùi nhanh về phía sau một bướcnhưng lại không vứt mất cánh hoa trong tay. Khuôn mặt hắn đỏ hồng, cằmhất cao, dùng cặp mắt không có linh quang kia liếc tôi. “Cô là người chỗ phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/82034/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.