Tiếng khóc nối tiếp nhau vang lên. Sơ Họa ở Tử viên cũng rất được yêu quý, tính tình lại hiền hậu, có rất nhiều nha đầu bị nhốt trong vườn có giao tình với Sơ Họa từ trước, nghe chuyện thì đều chạy ra ngoài, không thèm để ý tới sự ngăn cản của binh sĩ. Họ quỳ gối quanh chúng tôi, khóc nức nở vì Sơ Họa.
Bấy giờ, một đoàn người bước ra khỏi Vinh Bảo đường, dẫn đầu là Đoàn Nguyệt Dung. Mấy binh sĩ áp giải chúng tôi tỏ vẻ đau khổ ghé vào tai y thì thầm một hồi. Sắc mặt y có vẻ hơi khó chịu, y bước tới, chắn giữa tôi và Hồ tòng quân, lạnh lùng bảo: “Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, Hồ tòng quân giận dữ như vậy làm gì. Giữa ban ngày làm nhục nữ nô ta đưa cho ông, ông đang bất mãn với ta hay là bất mãn với phụ vương của ta vậy?”
Mặt Hồ tòng quân vẫn hầm hầm giận dữ: “Tiểu vương gia cần gì phải lôi lão vương gia ra,” gã chỉ tay về phía tôi rồi nhổ một ngụm nước bọt: “Mạt tướng bị con nhóc thối tha kia bắn bị thương, tiểu vương gia nên giao nó cho mạt tướng, để mạt tướng dạy bảo nó một phen. Chưa kể đến chuyện lúc đánh vào thành Tây An, mạt tướng đã lập công đầu, tiểu vương gia cũng nên thưởng cho mạt tướng vài nữ nô xinh đẹp một chút. Thế mà ngài lại đẩy con đàn bà hung hãn hết sức này cho mạt tướng. Mạt tướng suýt nữa thì bị nó thiến rồi.”
Tướng sĩ Nam Chiếu đều không nhịn được mà phì cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279295/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.