Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai tôi, mùi máu tươi vô tình lan tràn trong đêm đen. Hình ảnh Tống Minh Lỗi và một ngàn binh sĩ Nguyên gia chết thảm như hiện rõ trước mắt, hai mắt tôi ngấn lệ mơ hồ nhìn máu người kia chảy xuống, rơi xuống mặt tôi, từng giọt từng giọt nóng hổi.
Đêm hôm đó, tôi ở cùng Trân Châu và năm cô gái nữa. Nghe đâu những cô gái xinh đẹp nhất Tử viên đều bị nhốt ở chỗ này.
Giấc mộng của tôi chỉ toàn là cảnh chém chém giết giết, máu Tống Minh Lỗi đỏ cả đỉnh Ngọc Nữ, sau đó có người bụm miệng tôi lại. Tôi giật mình tỉnh giấc mới phát hiện ra, trong bóng tối, Trân Châu đang cố che miệng tôi lại, cúi đầu nói: “Cẩn thận lời nói.”
Lúc này tôi mới hiểu rằng nàng không muốn tôi hét ra điều gì không nên hét, nhưng mà bịt miệng thế này hơi bị chặt quá rồi, giống như muốn làm tôi chết ngạt vậy.
Nàng thấy tôi trừng mắt nhìn thì mới lạnh lùng buông tay, ánh mắt nhìn tôi không có chút độ ấm nào. Tôi thở hổn hển từng cơn, thấp giọng hỏi: “Vì sao cô lại giúp tôi?”
“Cô thay Nhị tiểu thư dẫn quân Nam Chiếu rời đi, tất nhiên tôi phải giúp cô rồi. Huống chi cô còn là người của Bạch Tam gia, cũng có thể coi là chủ tử.” Trân Châu thấp giọng đáp, trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt của nàng: “Tôi còn tưởng cô cũng giống muội muội cô, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là không giống nhau.”
Tôi ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279296/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.