Tôi không kìm được mà rơi nước mắt, ngay cả Trân Châu vốn luôn lạnh lùng cũng lộ vẻ bi thương, quỳ gối bên cạnh tôi, nhìn Sơ Họa rồi che miệng khóc nhỏ, mấy cô gái khác đã khóc lớn từ lâu: “Sơ Họa tỷ tỷ.”
Lại là giấc mộng đó, Tử Phù ngồi dưới tán của một cây mộc cẩn đang ra hoa, một tay chống trán, khuôn mặt điềm tĩnh, y chậm rãi mở mắt, mỉm cười với tôi: “Nàng đã tới rồi!”
Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, ánh mắt Tử Phù nhìn tôi đầy chế nhạo, tay bổ về phía Tống Minh Lỗi. Tống Minh Lỗi máu chảy như suối, ngã về phía sau rơi xuống sườn núi.
Tôi muốn hét lên nhưng miệng đã bị vật gì đó bịt lại, không thể phát ra chút âm thanh nào. Sau đó bên tai bỗng xuất hiện vài tiếng rên rỉ rất kỳ quái, rồi đến tiếng cười khanh khách của một cô gái. Tôi thử mở mắt ra, lặng lẽ quan sát xung quanh. Ba phía quanh tôi toàn là nữ tử xinh đẹp, vẻ mặt kinh hoàng, đang ngồi run rẩy dồn thành một nhóm. Tôi nhìn theo hướng của âm thanh kia, trên thảm lông cừu cách đó không xa, có hai thân thể trắng như tuyết đang không kiêng nể gì mà quấn lấy nhau, nhìn như mấy con rắn vậy.
Đến cả tôi từng sống ở thế kỷ hai mốt, đã xem vô số nữ minh tinh có làn da trắng muốt trong quảng cáo sữa tắm nhưng cũng phải thán phục nữ tử đang làm nũng kia, làn da sao mà trắng mịn thế, lại còn rất mịn màng nữa.
Mà người đang hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279294/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.