Đầu óc tôi bỗng trống rỗng, máu nóng cuồn cuộn khắp người, điên cuồng hét: “Không!”
Tôi nhìn Tống Minh Lỗi, mũ sắt của huynh ấy sớm đã rơi mất, tóc rối tung, trán nhỏ máu, toàn thân như mới tắm từ bể máu ra. Một tay huynh ấy vững vàng vòng quanh người tôi, một tay ra sức vung, chém.
Một lát sau, chúng tôi rời khỏi vòng chiến, huynh ấy thở hơi gấp, khóe miệng chảy máu nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Tứ muội, nhị ca đến trễ.”
Tống Minh Lỗi buộc tôi vào người rồi giục ngựa chạy nhanh về phía đỉnh Ngọc Nữ. Tôi ôm chặt lấy thắt lưng của Tống Minh Lỗi thì mới phát hiện trên tay mình dính toàn máu của huynh ấy. Bên hông Tống Minh Lỗi, máu chảy không ngừng, thành dòng nhỏ xuống đất, tôi phải giúp huynh ấy che vết thương lại. Tống Minh Lỗi quen địa hình hơn quân Nam Chiếu, huynh ấy tránh đông né tây một hồi mới chạy tới một rãnh đá giữa hai ngọn núi. Trong rãnh có một con đường mòn, chỉ vừa đủ một người hoặc một ngựa đi qua, Tống Minh Lỗi mang theo tôi phi như bay vào, chạy theo sau là mười binh sĩ Nguyên gia toàn thân cũng đẫm máu. Đi qua rãnh đá, truy binh phía sau không quen địa hình, người theo kịp càng lúc càng ít.
Qua khỏi rãnh đá, chúng tôi trèo lên đỉnh Ngọc Nữ, sau cùng con ngựa chiến không thể lên thêm được nữa thì Tống Minh Lỗi mới cho chúng tôi dừng lại, định bỏ ngựa lại đi trước. Thế nhưng vừa mới xuống ngựa, huynh ấy đã ngã lăn ra, hai mắt nhắm nghiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279293/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.