Chương trước
Chương sau
Trước mắt tôi là một tướng lĩnh Nam Chiếu dáng người cao lớn, đang đứng ngạo nghễ, mặc quân trang đỏ đen, dính đầy vết máu. Dưới mũ sắt là mặt nạ quỷ nhìn rất đáng sợ, hai mắt của mặt nạ được đục rỗng, một đôi đồng tử màu tím đang nhìn chằm chằm vào tôi, lóe ra sự hưng phấn và tham lam của kẻ săn thịt người.

Tôi cười khẽ, ôm chặt lấy nàng nói thầm: “Cẩm Tú, kế này của Liễu Ngôn Sinh là cách tốt nhất rồi, chỉ cần mình tỷ đi, tất cả bọn muội đều có con đường sống. Nếu cứ như lời muội nói, giết Nguyên Phi Yên, chúng ta tới được Lạc Dương, Hầu gia nhất định sẽ đoán ra chúng ta đã giết Liễu Ngôn Sinh và Nguyên Phi Yên. Ông ta sẽ đẩy tội cho chúng ta.”

Tôi đẩy Cẩm Tú ra, đôi mắt màu tím của Cẩm Tú dần hiện ra nỗi sợ hãi vô hạn: “Mộc Cẩn, tỷ, tỷ, tỷ không định đi chịu chết thay Nhị tiểu thư thật đấy chứ?”

Tôi mỉm cười rơi lệ đáp: “Tỷ tỷ sắp được lập bia kỷ niệm anh hùng nhân dân rồi, nói không chừng còn được viết vào Liệt nữ truyện(1) ấy, sao muội phải khóc?”

“Không được!” Cẩm Tú và Tố Huy cùng lúc kêu lên. Tố Huy khập khiễng chạy tới, kéo tay tôi: “Mộc nha đầu, cô không thể đi, vì sao cô lại phải đi chứ?” Khuôn mặt đầy mụn của Tố Huy đã đầm đìa nước mắt lại còn thêm vài vết máu, nhìn càng xấu xí, nhưng tôi nhìn lại thấy cảm động vô cùng: “Mộc nha đầu, tôi đã đồng ý với Tam gia sẽ bảo vệ cô, tôi đi thay cô.”

“Tố Huy, nếu cậu đi thay tôi thì còn ai chăm sóc mẹ cậu nữa?” Tôi mỉm cười, xoa đầu cậu ta. Cậu ta òa khóc nức nở, hình như không hiểu mình đang nói gì: “Tôi mặc kệ, tôi đi cùng cô.”

“Không, trên đường tới Lạc Dương, cậu còn phải ở lại chăm sóc Vi tráng sĩ, anh ấy nhất định phải được chữa trị ngay lập tức, người Tây Phong Uyển chúng ta đều có tình có nghĩa, ai cũng không được bỏ lại ai khác,” Tôi kiên quyết đáp, thấy cậu ta vẫn khóc lóc lắc đầu thì bỗng nảy ra một kế. Tôi tháo chiếc trâm bạch ngọc Đông Lăng trên đầu xuống, nhét vào tay cậu ta, nói nhỏ: “Chiếc trâm này rất quan trọng với Tam gia, cậu nhất định phải tự tay đưa cho ngài ấy, bên trong có cách cứu được tôi, chỉ cần Tam gia nhận được trâm này, ngài ấy sẽ biết làm thế nào để cứu tôi.”

Tố Huy nửa tin nửa ngờ nhận lấy trâm, nức nở thêm mấy tiếng rồi cũng hạ giọng nói: “Đây không phải cây trâm Tam gia thường dùng sao, tại sao tôi không biết bên trong còn có cơ quan? Cô không lừa tôi đấy chứ?”

“Được rồi, thời gian không còn nhiều, cậu mau cầm theo chiếc trâm này, bảo vệ Vi tráng sĩ. Tới lúc tôi xuống núi, cậu sẽ theo Nhị tiểu thư vượt núi tới Lạc Dương trước, nhất  định phải tự tay giao chiếc trâm này cho Tam gia.” Tôi chịu đựng nỗi đau như dao cắt trong tim, giả bộ không có việc gì buông tay cậu ta. Tôi không nhìn Tố Huy nữa mà bước về phía Cẩm Tú mặt đang trắng bệch. Tôi nhẹ nhàng xoa lên gương mặt xinh đẹp của nàng, mỉm cười nói: “Cẩm Tú, tỷ tỷ vô dụng, chỉ có thể làm cho muội mấy điều này.” Tôi cố gắng hít sâu một hơi, Cẩm Tú nắm chặt tay tôi, nước mắt tuôn như mưa: “Đừng, Mộc Cẩn, tỷ là đồ đại ngốc, đừng đi, đừng rời khỏi muội…”

“Muội muội ngoan, tỷ tỷ biết bây giờ dù không có tỷ, muội cũng thể tự bảo vệ chính mình nhưng muội yên tâm, tỷ sẽ vĩnh viễn ở trong tim muội, chúng ta mãi mãi không xa nhau.” Cẩm Tú điên cuồng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, nước mắt tôi cũng tuôn như đê vỡ, nhìn Cẩm Tú mờ nhạt trước mắt, nói: “Muội phải nhớ, bất luận thế nào muội cũng phải sống theo trái tim của mình… Cái tỷ muốn nhìn thấy nhất là nụ cười thật lòng của muội, giống như khi còn bé, muội ăn kẹo đường, nhìn tỷ nhảy nhót… chính là nụ cười ấy…”

Tôi tách từng ngón đang nắm lấy tay tôi của Cẩm Tú, nói với Nguyên Phi Yên: “Nhị tiểu thư, sắp sang canh hai rồi, bây giờ chính là cơ hội tốt để xuống núi. Tôi muốn dẫn theo một nghìn binh sĩ, dùng cành cây buộc lên đuôi ngựa, đi bằng đường lớn tới Lạc Dương. Cô và những người còn lại đi đường nhỏ trên núi, nếu che được tai mắt của địch thì không tới hai canh giờ là đến Lạc Dương.”

Nguyên Phi Yên khẽ gật đầu, khen: “Kế hay, Hoa Mộc Cẩn quả nhiên là kỳ nhân trong thiên hạ,” Nàng bảo tôi cưỡi con Sư Tử Thông của mình để che tai mắt địch, tôi đành tiếc nuối giao Ô Lạp cho Tố Huy chăm sóc.

Nguyên Phi Yên dẫn chúng tôi vào rừng chỉnh đốn một ngàn binh sĩ còn lại, giải thích rối loạn vừa rồi là vì Liễu Ngôn Sinh muốn giết Nguyên Phi Yên, bán chủ cầu vinh, nương nhờ Nam Chiếu, nay đã bị tử hình. Sau đó nói rõ bước tiếp theo trong kế hoạch, vào lúc gà gáy, sẽ có hai trăm người cùng tôi giả trang Nguyên Phi Yên lao xuống núi, yêu cầu trong một nghìn người, có ai chủ động đi thì mời đứng ra khỏi hàng.

Nguyên thị ở Tây An trị quân nghiêm minh, gia giáo nghiêm khắc. Điều khiến tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng là tám ngàn binh lính này chẳng hề có chút sợ sệt nào, trái lại còn tranh nhau xin liều chết, tất cả đều bước ra một bước.

Chúng tôi vô cùng cảm động, Nguyên Phi Yên đành phải chọn một nghìn lính không có gánh nặng gia đình hoặc không phải con một trong nhà, bảo bọn họ chọn ngựa chiến rồi buộc cành cây lên đuôi ngựa. Họ lại chọn ra hai trăm người là thiết vệ của Nguyên gia, bình tĩnh làm xong công tác chuẩn bị rồi mới thi lễ với tôi, đồng thanh nói: “Xin nghe theo phân phó của Mộc cô nương.”

Tôi xoay người lên ngựa, nhìn khí thế bừng bừng trước mặt, cảm giác kính trọng bỗng nảy sinh trong lòng. Tôi chắp tay đáp lại mọi người: “Hoa Mộc Cẩn có thể đi cùng các vị là vinh hạnh của tôi.”

Chúng nam nhi đồng thanh đáp: “Tạ Mộc cô nương.”

Trước khi đi, tôi kéo Tống Minh Lỗi sang một bên, cười bảo: “Lúc muội đi vắng, xin nhị ca chăm sóc Cẩm Tú, Bích Oánh và đại ca.”

“Còn nữa,” Tôi lấy con búp bê vải nhuốm máu trong người ra: “Phiền huynh nếu có cơ hội thì giao cái này cho Giác Tứ gia, nói hộ muội rằng Mộc Cẩn, kiếp sau Mộc Cẩn sẽ báo đáp tình thâm ý hậu của huynh ấy.”

Tống Minh Lỗi nhìn tôi chăm chú, im lặng nhận lấy Hoa Cô Tử cho vào ngực áo.

Tôi hít sâu một hơi, nở một nụ cười thật xinh đẹp, thật giống Mộc Cẩn với Cẩm Tú và Tống Minh Lỗi, xoay người định lên ngựa.

“Xin lỗi Mộc Cẩn, nhị ca không thể đồng ý với muội được.” Tiếng của Tống Minh Lỗi bỗng truyền tới, tôi kinh ngạc quay đầu lại, Tống Minh Lỗi đang dùng ánh mắt sáng ngời tựa sao Thiên Lang, kiên định nhìn tôi.

Thiếu niên kia vận chiến bào nhuốm máu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, gió đêm lay động một góc chiến bào, lướt qua búi tóc rối, phất lên khuôn mặt trẻ tuổi kia, huynh ấy nhìn tôi, mỉm cười như gió xuân, tựa như đang hăng hái chuẩn bị tới một yến hội hoa lệ vậy. Tống Minh Lỗi chậm rãi nói tiếp: “Bởi vì nhị ca muốn đi cùng tứ muội.”

“Không được,” Tôi và Nguyên Phi Yên đồng thanh nói, từ lúc Liễu Ngôn Sinh hạ độc rồi Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi hợp lại giết Liễu Ngôn Sinh, Nguyên Phi Yên vẫn luôn kìm nén, bình tĩnh đối đáp, chẳng hề thua kém nam nhi chút nào, quả không uổng danh tướng môn hổ nữ. Nhưng bây giờ nàng lại mắt phượng rưng rưng, không đồng ý nhìn Tống Minh Lỗi, giống một nữ tử bình thường, đau khổ muốn giữ người yêu ở lại, nàng ngẩng đầu, run giọng hỏi: “Tại sao, Quang Tiềm, ta đã cho Tiểu ngũ nghĩa của chàng giết Liễu Ngôn Sinh, tại sao chàng còn muốn đi?”

Tống Minh Lỗi ngồi trên ngựa hơi cúi người, nói với nàng: “Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi khi kết nghĩa từng nói, vinh nhục cùng hưởng, phú quý cùng chia, không cầu sinh cùng năm cùng tháng chỉ nguyện chết cùng tháng cùng năm, xin Nhị tiểu thư hãy thành toàn cho tại hạ.”

Sau đó huynh ấy lại quay đầu nhìn tôi, cười dịu dàng: “Tứ muội không cho nhị ca đi cùng… Chẳng lẽ trong lòng muội đã tin lời bịa đặt của Liễu Ngôn Sinh, cho rằng thân thể nhị ca dơ bẩn, không xứng với muội sao?”

“Không, trong lòng Mộc Cẩn, huynh mãi mãi là nhị ca dũng cảm, sáng suốt, có điều…” Tôi sốt ruột nói: “Nhị ca, ngoại trừ Cẩm Tú, Mộc Cẩn đã không còn người thân nào khác, muội…” Tôi nghẹn ngào, buồn bã rơi lệ: “Muội thực sự không muốn thấy Tiểu ngũ nghĩa gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa, nếu như vậy muội sẽ không chịu nổi.”

“Suy nghĩ của Mộc Cẩn chính là suy nghĩ của nhị ca.” Tống Minh Lỗi cười thật vui vẻ, hoàn toàn không giống như sắp đi chịu chết, “Vậy xin tứ muội đi sát bên nhị ca, ta nhất định sẽ bảo vệ muội an toàn.”

Tôi không kìm được lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Mộc Cẩn… vô cùng may mắn mới có nhị ca đi cùng.”

Nụ cười của Tống Minh Lỗi càng thêm vui vẻ, hai mắt tỏa ra thần thái tôi chưa thấy bao giờ. Huynh ấy không để ý tới Nguyên Phi Yên đang rơi lệ đằng sau, kéo tôi cưỡi ngựa ra khỏi động, quay sang một nghìn đội viên cảm tử, cao giọng nói: “Các vị nghe đây, chỉ cần cứu được Nguyên Nhị tiểu thư và các huynh đệ còn lại, Tống Minh Lỗi và tứ muội của ta sẽ cùng các vị đồng sinh cộng tử.”

Trong một nghìn người này có rất nhiều người là bạn cũ của huynh ấy, nghe thấy thế thì đều tỏ vẻ sùng bái, hưng phấn giơ tay kêu được, không khí phấn khởi này lan ra cả đội, khắp nơi đều tràn đầy khí thế thấy chết không sờn của nam nhi, khiến tôi rất cảm động.

Trong thoáng chốc, sắc mặt Tống Minh Lỗi đã lạnh buốt, quanh người dường như được bao bởi lửa địa ngục, hợp với áo giáp và song kích(2) trên tay tạo nên hình ảnh sát thần báo thù, khác hẳn với thiếu niên mang khí chất trong trẻo như nước mà tôi vốn quen biết. Khi ấy, lần đầu tiên tôi nảy ra một ý nghĩ hết sức kỳ lạ rằng, trong số những người xung quanh, người tôi không hiểu nhất chính là Tống Minh Lỗi, nhị ca kết nghĩa có thời gian ở chung còn nhiều hơn Bích Oánh này.

Nguyên Phi Yên và những binh sĩ còn lại cũng đang khẩn trương chuẩn bị. Chỉ chờ chúng tôi xuống núi, bọn họ sẽ đi.

Canh hai đã tới, tôi, Tống Minh Lỗi và một nghìn binh sĩ tạm biệt mọi người lần cuối rồi xuống núi. Tôi và Tống Minh Lỗi quay đầu lần nữa, Nguyên Phi Yên đang ngồi trên ngựa, đôi mắt đẹp buồn bã nhìn Tống Minh Lỗi. Tôi biết khoảnh khắc Tống Minh Lỗi nói muốn theo tôi xuống núi, tim nàng đã tan vỡ. Tôi bỗng nghĩ, nếu nàng không sinh ra ở Nguyên gia có lẽ sẽ hạnh phúc hơn một chút.

Tôi nhìn Cẩm Tú nước mắt đầm đìa, khóc ngã ra đất, Tố Huy vừa khóc vừa đuổi theo chúng tôi, hét lên: “Mộc nha đầu, cô lại lừa tôi, sao cô cứ lừa tôi như vậy, đến chết cũng muốn gạt tôi…”

Tim tôi như bị xé nát, quay đầu lại, gió núi lạnh thấu xương, chỉ một lát đã thổi khô nước mắt trên mặt. Gió thổi vào mặt đau như kim đâm nhưng chẳng ai phát giác, bóng tối vô tận bao phủ lấy chúng tôi, rừng rậm rộng lớn tựa như con ác quỷ đang nhe răng, âm hiểm cười lạnh nhìn chúng tôi.

Bỗng có một tia sáng xuất hiện ở đằng trước, chúng tôi đã tới thung lũng nơi quân Nam Chiếu hạ trại. Tống Minh Lỗi bảo chúng tôi hô “giết” thật to, vây ra xung quanh, quét bụi mù mịt khiến quân Nam Chiếu cho rằng đội quân của Nguyên Phi Yên đang bắt đầu phá vây. Thực ra Nguyên Phi Yên chân chính đang dẫn theo hơn sáu nghìn người còn lại vượt núi tới Lạc Dương.

Phía trước bắt đầu rối loạn, bóng tối càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi, tựa như lửa rừng thiêu đốt lòng tôi. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, tôi không kìm được giục ngựa tới gần Tống Minh Lỗi.

“Mộc Cẩn, muội sợ sao?” Trong bóng tối, tiếng của Tống Minh Lỗi sát bên cạnh, hơi thở ấm áp của huynh ấy phả lên tai tôi, hơi ngứa nhưng đã phân tán được sự chú ý của tôi đối với cái chết. Tôi ngẩng đầu, giữa bóng đêm, đôi mắt huynh ấy tỏa sáng như mắt thú pha trộn chút hăng hái tôi chưa thấy bao giờ. Những ngón tay thon dài của Tống Minh Lỗi vuốt nhẹ lên mặt tôi, lau đi mồ hôi, sau đó huynh ấy mỉm cười: “Đừng sợ, nhị ca ở cạnh muội, hai chúng ta sẽ không sao.”

Tôi dần bình tĩnh lại, đưa tay nắm chặt tay Tống Minh Lỗi. Tống Minh Lỗi cười vui vẻ: “Còn nhớ hồi bé muội và đại ca tới ngoài tường Tây Phong Uyển hái hoa mai không?”

Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, Tống Minh Lỗi bị sao vậy, trong thời khắc sinh tử, hai bên giao chiến thế này lại nhắc tới trò mạo hiểm lúc còn bé của tôi? Tôi gật đầu đáp: “Còn nhớ, lần đó là vì muốn kiếm tiền thuốc cho Bích Oánh.”

“Khi ấy huynh ra sức phản đối, nói Thất tinh hạc của Mai hoa thất tinh trận là chim thần, lực đánh tương đương với bảy cao thủ, nhưng hồi đó muội còn ngây thơ cho rằng tiên hạc chỉ là một loài chim, dù sao cũng không so được với người.” Tôi lúng túng nói, suy nghĩ đã bay về mùa đông năm tôi mười tuổi ấy.

“Cuối cùng muội và đại ca gạt ta trốn đi, hai người hái được một đống hoa mai về nhưng đều bị đánh, đại ca còn bị thương rất nặng.”

“Đại ca vì cứu muội nên mới bị Thất tinh hạc đánh thảm như vậy.” Chuyện xưa vốn để trong lòng, khi đó tôi và Vu Phi Yến trèo tường hái hoa mai làm kinh động tới Thất tinh hạc bên trong, nếu không nhờ Vu Phi Yến liều mạng bảo vệ, chắc tôi đã thương tích đầy mình rồi. Vu Phi Yến, đại ca của tôi, không biết kiếp này có được gặp lại huynh nữa không?

Tống Minh Lỗi bình tĩnh nói tiếp: “Khi ấy muội sướt mướt, ở bên cạnh đại ca chăm sóc cả đêm, mắt khóc đỏ hoe cả ra, ta làm thế nào cũng không khuyên được muội.” Khuôn mặt huynh ấy dần trầm ngâm theo dòng hồi ức, nửa mắt ẩn trong bóng tối: “Tứ muội có biết lúc đó ta nghĩ gì không?”

“Trong lòng huynh chắc chắn đang trách muội làm việc không biết phân nặng nhẹ, liên lụy tới đại ca,” tôi đáp lí nhí, trong lòng cũng thấy xấu hổ. Tống Minh Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên nhưng khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tôi như trước: “Tứ muội, khi ấy ta chỉ nghĩ rằng…”

Lời còn chưa dứt, tiếng hét kinh hoàng đã vang lên từ dưới chân núi: “Quân của Nguyên gia xuống núi rồi.”

Tống Minh Lỗi ngửng đầu, sắc mặt tràn đầy sát khí, giọng nói cũng biến đối: “Các vị huynh đệ, hôm nay chúng ta sẽ báo thù cho bá tánh thành Tây An, mọi người cứ chém giết một trận thật thống khoái!”

Vừa dứt lời, một ngàn binh sĩ đã rống to một tiếng, dữ dằn lao xuống núi. Tống Minh Lỗi nắm chặt song kích, dắt theo tôi, theo sát mọi người cùng xuống núi.

Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, hai quân đã chạm trán. Tên lửa bay tới như mưa sao, mùi máu tươi lập tức tràn ngập, trời đêm như bị tên lửa đốt cháy, chiếu rọi cả thế gian đầy máu tanh, sáng như ban ngày. Tôi đưa mắt nhìn lại, các binh sĩ tựa như dã thú, hung ác trừng đối phương, ra sức chém giết. Những khúc tay chân gãy bay vèo trong không trung, bị lửa đốt phải thì tỏa ra mùi thịt khét gay cả mũi, kèm với tiếng hét xé ruột xé gan kích động toàn bộ giác quan của tôi.

Dạ dày đau đớn cuồn cuộn khiến tôi chỉ muốn nôn khan. Đây là địa ngục giữa nhân gian, mọi người đều vì muốn sống sót – mục đích đơn giản mà cũng tàn khốc nhất – mà tàn sát lẫn nhau. Tôi cố gắng kéo dây cương con Sư Tử Thông để không bị ngã xuống, âm thanh bên tai bỗng tĩnh lặng hẳn, tiếng chém giết dường như đã rời ra, trong đầu tôi chỉ còn lại hình ảnh rừng anh đào cùng Nguyên Phi Giác đang đọc Thanh Ngọc Án, nhưng chỉ trong phút chốc tất cả bầu trời đẫm màu máu xé tan, rốt cuộc tôi đang ở đâu đây?

Trước mắt tôi là một mảng đỏ thắm, một binh sĩ bị chém làm đôi, máu chảy từ bụng ướt đẫm đang nắm chặt lấy dây cương của tôi. Tuổi cậu ta cũng chỉ tầm bằng Tố Huy, đôi mắt lồi ra như cá chết, nhỏ cả máu tươi, nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng ứa bọt máu, hình như muốn nói gì đó. Tôi còn đang kinh hãi thì cái đầu trẻ tuổi kia đã bay ra ngoài, người cậu ta ngã xuống như đụn bông, đứng đằng sau là một tên lính Nam Chiếu cũng chỉ tầm tuổi ấy, tay cầm đại đao, hung ác nhìn tôi, cả người toàn máu. Tên lính ấy đưa tay định kéo tôi xuống thì Sư Tử Thông đã hí một tiếng dài, đá hắn ngã ra đất rồi điên cuồng phóng về phía trước. Tôi bám chặt lưng ngựa, nhìn xung quanh tìm Tống Minh Lỗi nhưng khắp nơi toàn là những binh sĩ mặt đầy máu đang chém giết, căn bản không thể tìm được Tống Minh Lỗi. Không ngừng có người ngã xuống nhưng càng lúc càng có nhiều binh sĩ Nam Chiếu xông về phía tôi, hăng hái hô: “Bắt sống Nguyên Phi Yên, bắt sống Nguyên Phi Yên.”

Rất nhiều người lao tới kéo tôi xuống ngựa, hò hét rung trời. Trước mắt toàn một màu máu, không biết ai kéo lấy chân tôi. Tôi run rẩy mò lấy Thù tình giắt bên hông, chém xuống cái tay đó, người kia hét thảm một tiếng, tôi đã thoát ra được. Sau đó tôi bắt đầu khua Thù tình trong tay, ra sức chém, từng dòng chất lỏng sền sệt bắn lên người tôi, nhuộm đỏ cả áo lụa trắng quý giá.

Đánh tới đáy cốc, trời đã tờ mờ sáng, bỗng nhiên con ngựa của tôi hí một tiếng thảm thiết, ngã mạnh về phía trước khiến tôi cũng bị lăn xuống. Trong lúc trời đất xoay chuyển tôi mới phát hiện con ngựa yêu Sư Tử Thông của Nguyên Phi Yên vốn màu trắng đã bị máu nhuộm thành ngựa đỏ, trên thân đầy những vết thương lớn nhỏ, nhưng không nặng bằng vết thương trí mệnh trên chân trước, thì ra nó đã bị chém đứt. Sư Tử Thông thống khổ mở to hai mắt nhìn tôi, hí dài.

Cách một lớp tóc rối, tôi nhìn về phía người đã chặt chân ngựa kia. Trước mắt tôi là một tướng lĩnh Nam Chiếu dáng người cao lớn, đang đứng ngạo nghễ, mặc quân trang đỏ đen, dính đầy vết máu. Dưới mũ sắt là mặt nạ quỷ nhìn rất đáng sợ, hai mắt của mặt nạ được đục rỗng, một đôi đồng tử màu tím đang nhìn chằm chằm vào tôi, lóe ra sự hưng phấn và tham lam của kẻ săn thịt người.

Trong thoáng chốc, tim tôi bỗng co lại, đập cự kỳ nhanh, tôi không thể phân biệt nơi đây là tuyết cốc ở Hoa Sơn hay là địa phủ đã bị chôn sâu trong ký ức.

Không, nhất định tôi vẫn còn ở địa phủ. Tôi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi xâm lấn, có hơi cuồng loạn hét toáng lên. Nhìn cánh tay bọc trong giáp sắt đang đưa về phía tôi, trong đầu biết rõ phải chạy, phải cầm Thù tình chém ra… thế nhưng tôi lại sợ đến nỗi ngây người, không thể động đậy.

Ngay trước khi lý trí tan vỡ, một vòng tay có lực đã kéo tôi lên con chiến mã khác khiến ác ma mắt tím kia chỉ có thể xé được một góc áo của tôi.

Tôi ngẩng đầu, thì ra là Tống Minh Lỗi tóc tai rối bời. Tôi co vào lòng huynh ấy, cả người bắt đầu run rẩy.

Tôi ngoảnh mặt lại thì thấy chiến tướng đeo mặt nạ quỷ vẫn đứng yên ở đó, đôi mắt tím khát máu kia vừa lạnh lùng vừa không cam lòng nhìn theo chúng tôi. Đúng lúc này, một binh sĩ xông tới từ đằng sau, y ngay cả quay đầu cũng không thèm, tay trái vung thanh Yển Nguyệt đao ra sau chém ngã viên lính kia, máu bắn lên mặt hắn, chảy xuôi theo mặt nạ lạnh như băng.

Tay phải y vẫn nắm chặt một góc váy đang lay động trong gió, tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng đẹp đẽ mà thê lương, yêu dị không gì sánh được.



-*-*-*-*-*-*-

(1) Liệt nữ truyện: bộ sách thuật về những người phụ nữ mẫu mực trong lịch sử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.