Trước mắt tôi là một tướng lĩnh Nam Chiếu dáng người cao lớn, đang đứng ngạo nghễ, mặc quân trang đỏ đen, dính đầy vết máu. Dưới mũ sắt là mặt nạ quỷ nhìn rất đáng sợ, hai mắt của mặt nạ được đục rỗng, một đôi đồng tử màu tím đang nhìn chằm chằm vào tôi, lóe ra sự hưng phấn và tham lam của kẻ săn thịt người.
Tôi cười khẽ, ôm chặt lấy nàng nói thầm: “Cẩm Tú, kế này của Liễu Ngôn Sinh là cách tốt nhất rồi, chỉ cần mình tỷ đi, tất cả bọn muội đều có con đường sống. Nếu cứ như lời muội nói, giết Nguyên Phi Yên, chúng ta tới được Lạc Dương, Hầu gia nhất định sẽ đoán ra chúng ta đã giết Liễu Ngôn Sinh và Nguyên Phi Yên. Ông ta sẽ đẩy tội cho chúng ta.”
Tôi đẩy Cẩm Tú ra, đôi mắt màu tím của Cẩm Tú dần hiện ra nỗi sợ hãi vô hạn: “Mộc Cẩn, tỷ, tỷ, tỷ không định đi chịu chết thay Nhị tiểu thư thật đấy chứ?”
Tôi mỉm cười rơi lệ đáp: “Tỷ tỷ sắp được lập bia kỷ niệm anh hùng nhân dân rồi, nói không chừng còn được viết vào Liệt nữ truyện(1) ấy, sao muội phải khóc?”
“Không được!” Cẩm Tú và Tố Huy cùng lúc kêu lên. Tố Huy khập khiễng chạy tới, kéo tay tôi: “Mộc nha đầu, cô không thể đi, vì sao cô lại phải đi chứ?” Khuôn mặt đầy mụn của Tố Huy đã đầm đìa nước mắt lại còn thêm vài vết máu, nhìn càng xấu xí, nhưng tôi nhìn lại thấy cảm động vô cùng: “Mộc nha đầu, tôi đã đồng ý với Tam gia sẽ bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moc-can-hoa-tay-nguyet-cam-tu/3279292/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.