Cô cảm giác được gò má mình nóng lên, ngay cả cổ họng cũng bị thứ gì đó đâm vào, đau như lửa thiêu.
Đập vào mắt có thể thấy được chính là một màu tối tăm.
Cô nhận ra đây không phải là phòng của cô.
Giường của cô cũng không có nệm, chỉ trải hai tầng chăn bông ở trên ván giường gỗ, người nằm phía trên so với ngủ ở trên sàn nhà không có gì khác biệt.
Nhưng dưới người cô lại là một tấm nệm mềm mại.
Giãy dụa đứng dậy, đầu óc như muốn nứt ra, khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Lê Sơ nhớ mang máng vừa rồi mình đang ở bên đường mưa to, nhưng hiện tại, trên người cô sạch sẽ, ngay cả tóc cũng giống như được gội khô.
Là Từ Tử Khâm giúp cô t͛ắm sao?
Chân rơi xuống đất, cũng không có lạnh như trong tưởng tượng, mà là một mảnh mềm mại, tựa hồ như trên sàn nhà trải một tầng thảm lông cừu, chân giẫm lên phía trên phảng phất đặt mình trên đám mây.
Lê Sơ mò mẫm mở cửa.
Ngoài cửa là một hành lang u tịch, ánh đèn ảm đạm, Lê Sơ tinh tế đánh giá một phen, cho đến khi cô nhìn thấy bức tranh treo trên tường, mớᎥ giật mình nhận ra nơi cô đang ở cũng không đơn giản.
Bức tranh kia là bức tranh nổi tiếng được bán đấu giá mấy năm trước, thầy hướng dẫn còn từng đề cập qua trong giờ học.
Lê Sơ đi chân trần, men theo hành lang đến phòng khách.
Gạch lát đá cẩm thạch màu trắng gạo dưới ánh đèn chùm thủy tinh thật lớn như được vẩy một tầng tinh quang chói mắt.
Bên trái phòng khách là một mặt cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ nhà cao tầng san sát nhau, cô thậm chí thấy được logo của tòa nhà khoa học kỹ thuật Sô.
Nơi này so với cao ốc trong thương giới còn cao hơn.
Ngoại trừ số 1 Giang Loan, thành phố này không còn nơi nào như vậy nữa.
Số 1 Giang Loan, toàn bộ nhà ở đắt nhất Lạc Thành, giá trung bình tại hai mươi vạn mỗi căn, là địa phương mà người bình thường cố gắng cả đời cũng khó có thể với tới.
Sao cô ấy lại ở đây?
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, lại không có một bóng người, Lê Sơ khàn giọng gọi: “Có ai không?”
Không biết như thế nào, trong lòng cô không có lý do gì cảm thấy khủng hoảng.
Trong lòng cô suy đoán nơi này có lẽ là nơi ở của Phó Tự Trì, bởi vì người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi mất đi ý thức chính là anh.
Sự thật cũng đúng như cô nghĩ.
“Tỉnh rồi.”
Phó Tự Trì xuất hiện từ phía sau, lướt qua bên cạnh Lê Sơ.
Lê Sơ bị giọng nói bất thình lình này làm cho giật mình.
Cô sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt đi theo người đàn ông.
Nhìn anh thờ ơ cởi khuy măng sét, đi tới trước tủ rượu, chọn một chai rượu vang đỏ.
Phó Tự đi đến sô pha, lạnh lùng nhìn Lê Sơ, “Lấy hai ly rượu đỏ tới đây.”
Lê Sơ không kịp phản ứng.
Mi tâm Phó Tự Trì khẽ lại, “Phát sốt nên ngay cả đầu óc cũng cháy hỏng?”
Lúc này Lê Sơ mớᎥ hiểu người đàn ông đang nói chuyện với cô.
“Đi đâu lấy?” Giọng nói bật thốt lên khàn khàn giống như giấy nhám mài qua tấm ván gỗ.
Phó Tự Trì hơi nghiêng đầu nhìn sang bên trái.
Lê Sơ thuận theo tầm mắt của anh, thấy được một cái tủ thủy tinh, bên trong bày đủ loại cốc, quả thực giống như tủ triển lãm vậy.
Lê Sơ không uống rượu, cũng không hề nghiên cứu rượu vang đỏ, cũng không biết nên lấy loại ly nào, chỉ biết rượu vang đỏ phải phối với ly đế cao.
Cô chọn hai chiếc ly đế cao có ngoại hình khác nhau, cầm đến trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông ngồi trên sô pha, hai chân đan vào nhau, tựa hồ cũng không có ý rót rượu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]