Chương trước
Chương sau
Thế giới dường như đã bỏ rơi cô ấy.

Lòng bàn tay cọ xát vào đất xi măng tới rách da, dưới sự cọ rửa của nước mưa vẩn đục hiện ra đau đớn tinh tế.

Lê Sơ cố gắng chịu đựng cởi giày, chân trần giẫm trên mặt đất, đứng vững thân thể.

Trong lúc lung lay sắp đổ, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ trong màn mưa chạy tới.

Xe dừng ở ven đường, nước bùn văng lên bàn chân trần trụi của Lê Sơ.

Một người đàn ông bước xuống xe.

Mưa quá lớn, Lê Sơ không thấy rõ mặt anh.

Cô chỉ lờ mờ nhìn thấy người đàn ông cầm ô đi về phía cô.

Đợi anh đến gần, Lê Sơ theo bản năng lui về phía sau một bước, toàn thân không khống chế được run rẩy.

Nỗi sợ hãi phát sinh từ đáy lòng quét sạch toàn thân cô.

Cô mím môi, trúc trắc mở miệng: “Phó Tự Trì.”

u phục màu đen trên người người đàn ông cơ hồ cùng màn đêm hòa làm một thể, dáng người anh cao lớn, chân dài thẳng tắp bao quanh dưới lớp quần âu phục, chân đi giày da tinh chế, bước chân hữu lực, quanh thân tản ra khí tức lạnh thấu xương.

Anh đi tới trước mặt Lê Sơ, nhàn nhạt đánh giá người phụ nữ chật vật trước mắt này, lông mày âm u nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

“Lê Sơ, ba ngày rồi, đáp án của em đâu?”

Lê Sơ khó khăn ngước mắt nhìn anh, trên mặt cô tràn đầy nước mưa, mắt gần như không mở ra được.

Người đàn ông đứng dưới chiếc ô dài màu đen, tự phụ tao nhã, một tay cầm cây ô, tay kia đút vào trong túi quần âu phục.

Ánh mắt anh đạm mạc, giống như vương giả cao cao tại thượng có trong tay cả thiên hạ.

Hai mắt Lê Sơ đỏ lên, cô chất vấn: “Tại sao? Phó Tự Trì, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

Cô cơ hồ là rống ra mấy lời này.

Tiếng nói vừa dứt, hốc mắt khô khốc trong nháy mắt ướt át, ủy khuất giấu ở trong lòng toàn bộ bộc phát ra ngoài, ngón tay tái nhợt gắt gao bóp vào trong lòng bàn tay, đau đớn bén nhọn làm cho cô không thể không thanh tỉnh.

Phó Tự Trì đưa tay nắm cằm cô gái, ép cô ngẩng đầu lên.

Lê Sơ thật sự chật vật không chịu nổi.

Tóc bị nước mưa quấy rầy, trên mặt tràn đầy vết nước, đôi môi mất đi huyết sắc, ngay cả đôi mắt linh động nhất kia cũng trở nên trống rỗng chết lặng.

Giống như một con rối bị ném vào thùng rác.

“Em không có tư cách chất vấn tôi.” Phó Tự Trì đùa cợt, giọng lạnh thấu xương, “Cũng đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”

Anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cô gái ra, đầu ngón tay hơi nhếch lên, từ trong túi âu phục lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau đi nước bùn trên tay.

Ánh mắt hung ác nham hiểm vẫn rơi vào trên mặt cô gái.

Anh đang chờ câu trả lời của Lê Sơ.

Lê Sơ nhìn người đàn ông trước mắt, không biết là trời quá tối, hay là mưa quá lớn, cô cố gắng muốn thấy rõ, nhưng làm thế nào cũng nhìn được, trong đầu chỉ có một khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm.

Nhưng cô biết, người trước mắt này sớm đã không còn là Phó Tự Trì như cô nhớ.

Anh và người trong trí nhớ của cô khác nhau rất xa.

Giờ khắc này, Lê Sơ hy vọng mình chưa từng gặp Phó Tự Trì, chưa từng kết giao với anh.

Nếu được như cô hy vọng vậy, có lẽ cuộc sống của cô sẽ thuận buồm xuôi gió.

Mà không phải như bây giờ, hai bàn tay trắng.

Thật lâu sau, cô cười khẽ một tiếng, đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông, vô hồn nói: “Phó Tự Trì, anh thắng.”Giày cao gót trong tay rơi rầm một tiếng trên mặt đất, bắn lên một bãi bùn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.