Thế giới dường như đã bỏ rơi cô ấy.
Lòng bàn tay cọ xát vào đất xi măng tới rách da, dưới sự cọ rửa của nước mưa vẩn đục hiện ra đau đớn tinh tế.
Lê Sơ cố gắng chịu đựng cởi giày, chân trần giẫm trên mặt đất, đứng vững thân thể.
Trong lúc lung lay sắp đổ, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ trong màn mưa chạy tới.
Xe dừng ở ven đường, nước bùn văng lên bàn chân trần trụi của Lê Sơ.
Một người đàn ông bước xuống xe.
Mưa quá lớn, Lê Sơ không thấy rõ mặt anh.
Cô chỉ lờ mờ nhìn thấy người đàn ông cầm ô đi về phía cô.
Đợi anh đến gần, Lê Sơ theo bản năng lui về phía sau một bước, toàn thân không khống chế được run rẩy.
Nỗi sợ hãi phát sinh từ đáy lòng quét sạch toàn thân cô.
Cô mím môi, trúc trắc mở miệng: “Phó Tự Trì.”
u phục màu đen trên người người đàn ông cơ hồ cùng màn đêm hòa làm một thể, dáng người anh cao lớn, chân dài thẳng tắp bao quanh dưới lớp quần âu phục, chân đi giày da tinh chế, bước chân hữu lực, quanh thân tản ra khí tức lạnh thấu xương.
Anh đi tới trước mặt Lê Sơ, nhàn nhạt đánh giá người phụ nữ chật vật trước mắt này, lông mày âm u nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Lê Sơ, ba ngày rồi, đáp án của em đâu?”
Lê Sơ khó khăn ngước mắt nhìn anh, trên mặt cô tràn đầy nước mưa, mắt gần như không mở ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483258/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.