Hơn nữa, Phó Tự Trì trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, quả thực giống như tính toán thời gian.
Lê Sơ không muốn nghĩ người khác quá phức tạp, nhưng người đó là Phó Tự Trì, cô không thể không suy nghĩ nhiều một chút.
Một người sẽ dùng tiền đồ của cô, tiền đồ của Hạ Minh Châu làm uy hiếp, sao có thể là quân tử thẳng tanh vô tư.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lê Sơ suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài, nhận điện thoại.
“Lê tiểu thư sao? Bên tôi là cục cảnh sát thị trấn Văn Đức, xin hỏi cô có tiện tới đây một chuyến không?”
Trong lòng Lê Sơ cả kinh, vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Là như vậy, người đến nhà cô gây sự sáng nay đã bị tạm giam, hy vọng cô phối hợp một chút, tới đây ghi c̝hép.”
Lê Sơ thở phào nhẹ nhõm, hai tay cô che di động, nói: “Được, tôi tiện.”
Cúp điện thoại, Lê Sơ ngồi trên ghế dài ngoài cửa, cô hít sâu vài hơi, bài tiết bùn đọng trong lòng ngực, bình tĩnh điều chỉnh điện thoại di động sang chế độ im lặng.
Lê Sơ đứng dậy khỏi ghế dài, trở về phòng bệnh.
Nhìn thoáng qua cha đang hôn mê trên giường bệnh, Lê Sơ nhẹ giọng nói: “Mẹ, vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại cho con, nói người gây chuyện buổi sáng đã bắt được, bảo con phối hợp tới lấy lời khai.”
Phùng Ngọc Dung vừa ăn xong, bà thu dọn đồ đạc trên bàn, tâm tình có chút kích động: “Bắt tốt lắm!”
“Cha con bên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483248/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.