Vóc dáng anh cao, chân thon dài, bước chân cũng rộng, chỉ bước vài bước lập tức đi xa.
Thời Doanh cầm áo khoác lên, gọi Lê Sơ đuổi theo, “Đi thôi.”
Lê Sơ ngơ ngác gật đầu.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, Thời Doanh nhìn Phó Tự Trì, thấy anh không có ý định nói chuyện, lập tức tự chủ trương thay anh nói: “Lê tiểu thư, cô về đi, bây giờ chúng tôi về Lạc Thành.”
Lê Sơ mím môi: “Anh Thời, hôm nay cảm ơn anh đã lái xe đưa cha tôi đến bệnh viện.”
Cô dừng một chút, lại nói với Phó Tự Trì: “Phó tổng, cảm ơn ngài đã cứu cha tôi, quần áo và tiền cơm trưa của ngài tôi sẽ chuyển cho ngài.”
Không đợi hai người đàn ông trong xe mở miệng, Lê Sơ lập tức mở cửa xe đi xuống, cô đóng cửa xe, đi đến chỗ tài xế phụ, nhẹ giọng nói: “Trên đường chú ý an toàn.”
Phó Tự Trì chống tay lên cửa sổ xe, thờ ơ nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ mở, im lặng nói hai chữ: “Ba ngày.”
Lê Sơ sững sờ tại chỗ.
Cô biết Phó Tự Trì đang nói gì.
Anh chờ đợi câu trả lời của cô ba ngày sau.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông không nhìn Lê Sơ thêm một ánh mắt nào nữa, giọng nói anh lạnh lùng, tự nhiên như u cốc sau cơn mưa, “Đi thôi.”
Xe lên tiếng khởi động, chạy khuất rời khỏi tầm mắt Lê Sơ.
Đôi mắt Lê Sơ rũ xuống, trong mắt ảm đạm, cô lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483247/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.