Chương trước
Chương sau
Vóc dáng anh cao, chân thon dài, bước chân cũng rộng, chỉ bước vài bước lập tức đi xa.

Thời Doanh cầm áo khoác lên, gọi Lê Sơ đuổi theo, “Đi thôi.”

Lê Sơ ngơ ngác gật đầu.

Xe dừng trước cửa bệnh viện, Thời Doanh nhìn Phó Tự Trì, thấy anh không có ý định nói chuyện, lập tức tự chủ trương thay anh nói: “Lê tiểu thư, cô về đi, bây giờ chúng tôi về Lạc Thành.”

Lê Sơ mím môi: “Anh Thời, hôm nay cảm ơn anh đã lái xe đưa cha tôi đến bệnh viện.”

Cô dừng một chút, lại nói với Phó Tự Trì: “Phó tổng, cảm ơn ngài đã cứu cha tôi, quần áo và tiền cơm trưa của ngài tôi sẽ chuyển cho ngài.”

Không đợi hai người đàn ông trong xe mở miệng, Lê Sơ lập tức mở cửa xe đi xuống, cô đóng cửa xe, đi đến chỗ tài xế phụ, nhẹ giọng nói: “Trên đường chú ý an toàn.”

Phó Tự Trì chống tay lên cửa sổ xe, thờ ơ nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ mở, im lặng nói hai chữ: “Ba ngày.”

Lê Sơ sững sờ tại chỗ.

Cô biết Phó Tự Trì đang nói gì.

Anh chờ đợi câu trả lời của cô ba ngày sau.

Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông không nhìn Lê Sơ thêm một ánh mắt nào nữa, giọng nói anh lạnh lùng, tự nhiên như u cốc sau cơn mưa, “Đi thôi.”

Xe lên tiếng khởi động, chạy khuất rời khỏi tầm mắt Lê Sơ.

Đôi mắt Lê Sơ rũ xuống, trong mắt ảm đạm, cô lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Phó Tự Trì, chuyển năm nghìn cho anh.

Tiền trong tay cô không nhiều lắm, tiền thuốc của cha còn cần cô thanh toán, cũng không lấy ra được nhiều tiền hơn cho anh.

Chiếc áo sơ mi Phó Tự Trì thay ra là của nhà D, giá trên năm con số, chút tiền cô chuyển có lẽ chỉ là số lẻ của quần áo, chớ nói chi là tiền giặt xe, tiền phẫu thuật và tiền nằm viện của cha.

Hết chuyện này đến chuyện khác ép Lê Sơ cực kỳ mệt mỏi.

Vì không để cho mẹ nhìn ra điểm khác thường, Lê Sơ mạnh mẽ ngăn chặn tất cả cảm xúc, để cho mình nhìn qua kiên cường một chút.

Cái nhà này cô phải gánh vác.

Đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, Phùng Ngọc Dung xoay người thấy cô, hốc mắt ướt át, bà vội vàng lau đi khóe mắt đẫm nước, ra vẻ thoải mái nói: “Sơ Sơ, đã trở lại rồi. Hai vị ân nhân trở về rồi sao? Cơm trưa bọn họ có hài lòng không?”

Lê Sơ Nhất đáp một câu: “Hài lòng, bọn họ còn có việc, đã về rồi.”

“Tiền đã gửi chưa?”

Lê Sơ đi tới đặt hộp đóng gói trong tay lên tủ đầu giường, “Dạ rồi.”

“Mẹ, đây là hoành thánh con đóng gói từ bên ngoài cho mẹ, nhân lúc còn nóng mẹ ăn đi.”

Phùng Ngọc Dung nào có khẩu vị, nhưng không muốn để cho con gái lo lắng, lập tức xách hộp đóng gói đến sô pha ngồi ăn.

Phòng bệnh một người này dường như rất giống với khách sạn, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, Phùng Ngọc Dung lo lắng nói: “Phòng bệnh này một ngày tốn không ít tiền, hay là chuyển đến phòng bệnh bình thường là tốt rồi.”

Ánh mắt Lê Sơ lóe lên: “Để cha an tâm ở đây đi, di chuyển tới di chuyển lui chỉ sợ thân thể cha cũng chịu không nổi, hơn nữa cũng không nhất định có phòng bệnh trống. Chuyện tiền nong mẹ đừng lo lắng, trong tay con còn có chút tiền, đủ trả.”

Phùng Ngọc Dung không nói nữa, chỉ im lặng ăn hoành thánh.

Lê Sơ nhìn tấm chăn trắng như tuyết, đáy mắt bị sương trắng mờ mịt bao phủ.

Lê Sơ không biết tại sao Phó Tự Trì lại đột nhiên xuất hiện trong nhà cô, nếu nói là trùng hợp, cô sẽ không tin chút nào, nhưng nếu nói Phó Tự Trì theo dõi cô, lại càng không có khả năng, là tổng giám đốc của Khoa Học Kỹ Thuật Sô, mỗi ngày kiếm bộn tiền, sao có thể lãng phí thời gian trên người cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.