Lê Sơ cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô liều mạng kiềm chế, không cho nước mắt rơi xuống, “Hai người sống không tốt, con sẽ càng không an tâm. Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ biện pháp.”
Phùng Ngọc Dung thở dài một tiếng: “Còn có thể có biện pháp gì...”
…
Ngày hôm sau, Lê Diệu Tường tỉnh táo lại, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng đã làm kiểm tra, nói là quan sát thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Trên khuôn mặt tràn đầy u sầu của Phùng Ngọc Dung rốt cuộc có vẻ tươi cười.
Đưa bác sĩ ra ngoài, Lê Sơ lập tức ở lại cửa, cô nghĩ biện pháp liên lạc xem có thể mượn được tiền hay không.
Điện thoại một hồi lại một hồi gọi đi, đối phương một khi nghe được ý đồ đến đây của cô lập tức chuyển đề tài, hoặc là trực tiếp cúp điện thoại.
Gọi mười mấy cuộc điện thoại ra ngoài, một phân tiền cũng không có mượn được.
Lê Sơ vô lực ngồi phịch xuống ghế dài.
Nếu như đi hỏi Hạ Minh Châu vay tiền, nhất định có thể vay được, nhưng một khoản tiền lớn như vậy, mặc dù Hạ Minh Châu bán nhà bán xe cũng không thể nào gom đủ.
Huống chi, Hạ Minh Châu hiện tại bị cách chức, thu nhập không bằng lúc trước, cô căn bản không muốn mở miệng với Hạ Minh Châu.
Đây là chuyện của nhà cô, không liên quan đến Hạ Minh Châu, cô cần gì phải kéo anh vào vũng bùn này.
Điện thoại di động rung lên, đánh tan suy nghĩ của Lê Sơ.
Cô cau mày mở ra, trái tim bất giác run lên.
YC: [ 3. ]
Đếm ngược ba ngày.
Đây là lời nhắc nhở của Phó Tự Trì, cũng là uy hiếp.
Ngón tay đột nhiên mất đi khí lực, di động từ trên tay cô rơi xuống, bốp một tiếng, nặng̝ nề ngã trên mặt đất.
Lê Sơ cuống quýt nhặt lên, khoảnh khắc cúi người xuống, hốc mắt chua xót, nước mắt giống như trân châu đứt dây xẹt qua gò má cô.
Hành lang phòng bệnh VIP không có một bóng người, Lê Sơ vùi mặt vào giữa hai chân, lặng lẽ nức nở.
Toàn bộ cảm xúc phát tiết ra, cô mớᎥ lau sạch nước mắt, làm bộ như không có việc gì trở về phòng.
Phùng Ngọc Dung ngồi ở bên giường bệnh gọt táo, tay nghề của bà vô cùng tốt, vỏ táo từng vòng từng vòng tách ra, hoàn chỉnh nối liền. Bà thấy Lê Sơ đi vào, lập tức đưa quả táo trong tay qua: “Sơ Sơ, ăn đi.”
Lê Sơ khẽ lắc đầu: “Cho cha ăn đi.”
Phùng Ngọc Dung cũng không kiên trì nữa, gọt táo thành từng miếng nhỏ, đút cho Lê Diệu Tường.
“Vừa rồi cha mẹ Hạ gia gửi tin nhắn cho mẹ.” Giọng Phùng Ngọc Dung có chút do dự, “Nói là không liên lạc được với con, nói con rảnh thì gọi lại cho họ.”
Ngón tay Lê Sơ giật mình: “Có nói là vì chuyện gì không?
“Cũng không có nói, nhưng nghe ngữ khí hẳn là chuyện rất quan trọng yếu.” Phùng Ngọc Dung quay đầu nhìn về phía Lê Sơ, lo lắng nói: “Có phải bọn họ biết chuyện trong nhà hay không?”
Trong lòng Lê Sơ cũng đoán như Phùng Ngọc Dung.
Tình cảm của cô và Hạ Minh Châu luôn luôn không tệ, cha mẹ Hạ gia cũng hài lòng với cô, đột nhiên vượt qua Hạ Minh Châu gọi điện thoại cho cô, giọng nói còn sốt ruột như vậy, ngoại trừ biết chuyện trong nhà cô, thì cũng không còn nguyên nhân nào khác.
Lê Sơ không muốn mẹ lo lắng, lập tức trấn an: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, con ra ngoài gọi điện thoại.”
Điện thoại vang lên bốn năm giây lập tức được kết nối, giọng nói vội vàng của mẹ Hạ lập tức từ trong điện thoại truyền đến: “Sơ Sơ, trong nhà con có phải đã xảy ra chuyện không, mẹ nghe người ta nói cha con giúp người ta đảm bảo, nợ mấy trăm vạn, chuyện này là thật sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]