Phó Tự Trì thu hồi hơi thở lạnh thấu xương, thản nhiên nói: “Không có gì, không cần bồi thường.”
Phó Tự Trì nói chuyện từ trước đến nay đều như vậy, lạnh nhạt giống như tuyết lớn trong trời đông giá rét.
Phùng Ngọc Dung không để trong lòng, trong lòng bà đối với anh chỉ có cảm kích, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh tốt.
Tựa hồ là nhớ tới cái gì, Phùng Ngọc Dung đối với Lê Sơ vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây, nói: “Sơ Sơ, cha con bên này có mẹ trông coi, thời gian cũng không còn sớm, con mời hai vị ân nhân đi ăn cơm trưa, người ta giúp chúng ta ân lớn như vậy, chúng ta dù sao cũng phải có chút biểu thị.”
Bà ghé sát vào tai Lê Sơ, cố ý hạ giọng, “Sơ Sơ, quần áo của người ta chúng ta phải bồi thường, huống hồ còn chiếm dụng thời gian dài như vậy, không thể để họ làm việc tốt lạnh lòng.”
Lê Sơ gật đầu: “Con biết rồi.”
“Mẹ, mẹ đi vào chăm sóc ba trước đi, nơi này có con.”
Phùng Ngọc Dung đối với đứa con gái này của mình luôn luôn yên tâm, biết cô nhu thuận hiểu chuyện, lập tức tin tưởng mà giao cho cô.
Nhìn mẹ vào phòng bệnh, Lê Sơ mớᎥ xoay người.
Cô nhìn Phó Tự Trì né tránh ánh mắt, thân thể cũng bất an.
Mái tóc dài đen nhánh rối tung, ống tay áo màu trắng trên người cũng dính vết máu, lòng bàn tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, còn chưa kịp tẩy rửa.
Khẽ cắn răng, Lê Sơ chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483244/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.