Chương trước
Chương sau
Bước chân Lê Sơ rất chậm, cố ý kéo dài khoảng cách với người đàn ông đi trước.

Đến cửa toilet, thấy Phó Tự Trì xách túi đi vào, Lê Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng trước bồn rửa tay ngoài cửa, mở vòi nước rửa vết máu trên tay.

Máu trộn lẫn với nước chảy xuôi xuống, tiếng nước ào ào vang dội trên hành lang trống trải.

Ánh mắt Lê Sơ dừng trên dòng nước, xuất thần.

Thậm chí không chú ý tới Phó Tự Trì đang đứng sau lưng cô.

Thẳng đến khi một đôi tay từ sau lưng cô vươn ra, tiếp được dòng nước, Lê Sơ mớᎥ sợ tới mức lấy lại tinh thần.

Thân thể cô co rúm lại theo phản xạ có điều kiện.

Ngay sau đó, người đàn ông phía sau cách cô gần hơn một phần, gần như muốn áp đảo cô trên bồn rửa tay.

Tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu trống rỗng.

Cô nghe thấy Phó Tự Trì trầm ngâm bên tai cô: “Lê Sơ, em phải trả ơn như thế nào?”

Như tiếng thì thầm của quỷ dữ.

Trong nháy mắt, cô tình nguyện Phó Tự Trì chưa bao giờ giúp cô.

Phó Tự Trì thấy người phụ nữ trong lòng run rẩy giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, tâm trạng u ám trở nên thoải mái hơn.

Người phụ nữ ở trước phòng phẫu thuật cố ý kéo dài khoảng cách với anh, vạch rõ giới hạn.

Nhưng anh lại không cho cô được như ý nguyện.

Hai tay Lê Sơ chống lên mặt bồn rửa tay, biết rõ còn hỏi: “Phó tổng muốn tôi trả lại thế nào?”

Phó Tự Trì rửa tay sạch sẽ, ngón tay thon dài của anh đặt lên vòi nước, nhẹ nhàng ấn một cái, dòng nước lập tức biến mất, “Tôi nói rồi, chờ em tự đến cầu xin tôi, sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”

Người đàn ông đứng thẳng dậy, rút mấy tờ khăn giấy lau tay, “Nợ của cha em, tiền đồ của em, còn có... tiền đồ của Hạ Minh Châu, những thứ này, dường như chỉ có tôi mớᎥ có thể giải quyết, không phải sao?”

Anh nói chuyện không nhanh không chậm, ngay cả động tác trong tay cũng chậm rãi.

Nhưng lời từ trong miệng anh nói ra lại bén nhọn đến cực điểm.

Người đàn ông ghé sát vào tai Lê Sơ, đôi môi mỏng hé mở, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, “Suy nghĩ thật kỹ, tôi cho em thời gian ba ngày, ba ngày sau, nói cho tôi biết đáp án của em.”

Trò chơi cũng đến lúc nên kết thúc, cuối cùng nhắc nhở em một chút, lựa chọn của em không chỉ vì chính em.

Khăn giấy ẩm ướt rơi vào thùng rác, theo sau còn có trái tim Lê Sơ.

Người đàn ông sửa sang lại âu phục trên người, đầu ngón tay hơi nhếch lên, nút áo lập tức cài lại, anh lại biến thành Phó Tự Trì lạnh lùng vô tình.

Tại thời điểm anh ra tay giúp cô, cô cho rằng anh là thật tâm thành ý ra tay tương trợ, không nghĩ tới, những thứ này chẳng qua chỉ là anh lấy ra uy hiếp cô lợi thế.

Xem ra, cô vẫn sai rồi, sai đến thái quá.

Trong phòng bệnh cha cô mớᎥ được cứu trở về từ Quỷ Môn Quan, ở Lạc Thành Hạ Minh Châu bởi vì cô mà bị cách chức.

Cô có thể từ bỏ tương lai của mình, không quan tâm đến vị trí triển lãm tranh của Turing.

Nhưng cô không có cách nào không quan tâm đến người thân bên cạnh.

Đánh rắn đánh bảy tấc, Phó Tự Trì ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lập tức bắt được mạch máu của cô, khiến cô không thể động đậy.

Lê Sơ đột nhiên cười khẽ vài tiếng, sắc mặt tái nhợt vẫn không che giấu được dung nhan kiều diễm của cô.

Lê Sơ tìm một nhà hàng gần bệnh viện, không tính là cao cấp lắm, nhưng đã là nhà hàng tốt nhất trong vòng vài km xung quanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.