Lê Sơ ngồi trước giường bệnh, nhìn cha đang hôn mê, chờ mẹ đến.
Sáng sớm mẹ đã đi ra ngoài, lúc đám côn đồ kia tới cửa cũng trùng hợp tránh được một kiếp, trên đường Lê Sơ đưa cha tới bệnh viện có gọi điện thoại cho mẹ, dặn dò bà ngàn vạn lần không được về nhà.
Phùng Ngọc Dung vừa nghe chồng mình bị đánh vỡ đầu lúc này lập tức kêu xe chạy tới.
Tính toán thời gian, hẳn là cũng sắp tới rồi.
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Phùng Ngọc Dung bước nhanh vọt vào, hốc mắt ửng đỏ, nghẹn ngào hỏi: “Cha con thế nào rồi?”
Người trên giường bệnh còn đang mê man, để không đánh thức cha, Lê Sơ dẫn mẹ đi ra ngoài cửa.
Lúc đóng cửa lại, Lê Sơ thấy Phó Tự Trì ngồi bên ngoài.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lê Sơ tự biết xấu hổ, cuống quýt né tránh ánh mắt anh.
Cô kéo mẹ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cha đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng còn cần nằm viện quan sát vài ngày.”
Phùng Ngọc Dung vừa nghe lập tức rơi lệ, “Đây là tạo nghiệt gì vậy...”
Trong lòng Lê Sơ cũng khó chịu theo, chỉ là tình hình không cho phép cô yếu đuối, cha đã ngã xuống, cái nhà này cô phải chống đỡ.
“Mẹ, những người đó không biết khi nào còn có thể lại đến nhà mình, mẹ và cha cũng không cần trở về, chờ cha xuất viện, con sẽ đón hai người đến Lạc Thành.”
“Mấy ngày nay mẹ ở bệnh viện chăm sóc cha, đồ đạc trong nhà con về thu dọn, mẹ không cần lo.”
Phùng Ngọc Dung sắc mặt khẽ biến: “Cái này sao được, trong nhà quá nguy hiểm, Sơ Sơ, con cũng không thể trở về, nếu con xảy ra chuyện, mẹ cùng cha con mớᎥ thật sự là sống không nổi.”
Lê Sơ mím môi trấn an: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không sao đâu.”
Phùng Ngọc Dung vẫn kiên trì: “Không được.”
Lê Sơ thấy không khuyên được mẹ đồng ý, lập tức cụp mắt không nói nữa.
Trong lòng tính toán muốn giấu mẹ lén lút trở về.
Cô biết, nếu cô không trở về, cha mẹ nhất định cũng sẽ lén cô trở về lấy đồ.
Cô tình nguyện tự mình gặp nguy, cũng không muốn nhìn thấy cha mẹ xảy ra chuyện.
Tai nạn hôm nay đã đủ khiến cô sợ hãi rồi.
Phùng Ngọc Dung biết con gái nhà mình là người có tâm tư, bà lập tức muốn dặn dò thêm hai câu, lời chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy hành lang phía trước có người đàn ông lạ đi tới.
Người đàn ông mặc áo khoác kaki, trên chân có một đôi giày ngắn màu đen, rơi trên nền gạch sứ trắng phát ra tiếng vang rung động lòng người.
Anh đi tới bên cạnh Phó Tự Trì, đưa cho anh một cái túi xách, nói: “A Tự, thay quần áo trên người đi.”
Phùng Ngọc Dung lúc này mớᎥ chú ý tới trên ghế dài trước phòng bệnh có một người đàn ông đang ngồi.
Chiếc áo sơ mi màu sáng của người đàn ông đã nhuốm máu.
Phùng Ngọc Dung giữ chặt tay Lê Sơ, thấp giọng hỏi: “Hai vị này là?”
“Là bọn họ giúp đưa cha tới.” Đôi mắt Lê Sơ ảm đạm, không nhắc tới chuyện cô và Phó Tự Trì quen biết.
Phùng Ngọc Dung đi lên phía trước, cúi người thật sâu, khàn giọng nói: “Cám ơn hai người.”
Đáy mắt hai người đàn ông hiện lên hoảng loạn, Thời Doanh phản ứng trước, đỡ lấy Phùng Ngọc Dung, “Dì, không cần như vậy, chúng con cũng không giúp được gì.”
Trong mắt Phùng Ngọc Dung tràn đầy cảm ơn, lúc bà nhìn Phó Tự Trì, trong mắt ngoại trừ xúc động còn có một tia áy náy, “Cậu giúp đưa lão Lê nhà tôi đến bệnh viện, còn làm bẩn quần áo của cậu, thật sự áy náy, quần áo chúng tôi phải bồi thường cho cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]