Cô nhìn cha mình nằm trên mặt đất giãy dụa đứng lên, hốc mắt phiếm hồng, cơ hồ muốn tuôn ra huyết sắc.
Tên côn đồ lùn ghé sát vào nhìn Lê Sơ, trong mắt không giấu được vẻ kinh diễm, “Con mẹ nó, cái trấn rách nát này còn có người đẹp tuyệt thế như vậy, thật sự là kiếm được.”
“Người đẹp, hoặc là em trực tiếp đi theo tôi, đại ca sẽ tận tình hầu hạ cô.” Tên côn đồ hạ lưu, ánh mắt đánh giá Lê Sơ, hận không thể xử lý cô ngay tại chỗ.
Lê Sơ tức giận dâng lên, gắt gao trừng mắt nhìn tên côn đồ.
Cô giơ tay muốn tát đối phương một cái, lại bị trói buộc không thể động đậy.
Tên côn đồ kia càng đến gần, muốn hôn một cái.
Còn chưa được như nguyện, hắn lập tức bị người ta một cước đạp trên mặt đất, xương sống thắt lưng gần như bị đạp gãy, đau đến mức liên tục kêu rên.
Người đàn ông từ ngoài cửa đi vào cởi áo khoác âu phục, tiện tay ném xuống đất, thờ ơ xắn tay áo lên lộ ra chiếc đồng hồ tinh xảo ở cổ tay, gân xanh ở cánh tay gầy gò nổi lên, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu xương.
Lê Sơ ngước mắt nhìn anh, toàn thân ngưng trệ, đầu óc trống rỗng, giống như vạn vật trên thế gian tĩnh lặng, chỉ có anh là người duy nhất sống sót.
“Phó Tự Trì...” Môi Lê Sơ khẽ mở, vẻ mặt sững sờ, miệng lẩm bẩm nói.
Mấy tên côn đồ còn lại thấy thế cầm lấy vũ khí định đi lên đánh người, bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, căn bản không để Phó Tự Trì vào mắt.
Khi gậy gộc muốn rơi vào người Phó Tự Trì, Lê Sơ kêu lên: “Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Phó Tự Trì liên tiếp đánh mấy người này quỳ rạp trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, trong phòng nho nhỏ có bốn năm người đàn ông kêu rên.
Lê Sơ thấy Phó Tự Trì thành thạo, lập tức yên tâm, cô nhào tới bên cạnh cha đỡ người dậy.
Hơi thở Lê Diệu Tường yếu ớt, đầu ông ngã vỡ, không ngừng chảy máu.
“Cha, cha kiên trì, con đưa cha đi bệnh viện.”
Sắc mặt Lê Sơ trắng bệch, lời nói ra cũng mang theo tiếng rung.
Lê Sơ cố gắng nâng cha dậy khỏi mặt đất, nhưng sức lực của cô nhỏ, căn bản không thể chống đỡ sức nặng̝ của người đàn ông trưởng thành.
Lê Sơ xoay người ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trước bên trái, khẩn cầu: “Phó Tự Trì, xin anh giúp tôi.”
Cô quỳ xuống đất, tay ôm đầu cha, máu tươi thấm vào bàn tay trắng nõn của cô, tóc rối bù xõa tung trên cổ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô cái gì cũng không để ý, chỉ cần có thể cứu cha cô, cầu ai cũng có thể.
Phó Tự Trì chưa bao giờ thấy bộ dạng thảm thiết này của Lê Sơ.
Trong trí nhớ của anh cô luôn dịu dàng dịu dàng, cho dù là bị ép nóng nảy cũng chỉ đỏ mắt, không đau không ngứa mắng một câu.
Anh bước tới cõng cha Lê Sơ lên, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Đừng sợ, cha em nhất định sẽ không sao.”
Máu đỏ thẫm nhỏ trên áo sơ mi đắt tiền của người đàn ông, như nở từng đóa hoa rực rỡ.
Chiếc Bentley màu đen đơn giản dừng ở đầu ngõ, Phó Tự Trì cõng Lê Diệu Tường lên xe.
Sau khi cho người nửa nằm trong xe ổn định, anh đi ra từ ghế sau, chỉ nhìn Lê Sơ lập tức nói: “Lên xe.”
Lê Sơ cũng không dám chậm trễ thời gian, cô lập tức chui vào.
Phó Tự Trì ngồi ở ghế lái phụ, nghiêm túc nói với người bên cạnh: “Đi bệnh viện.”
Lúc này Lê Sơ mớᎥ ý thức được trên xe còn có một người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]