Căn phòng nhỏ chỉ để lại một mình Lê Sơ.
Lê Sơ sợ quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi nên không đi rửa mặt, cô ngồi trước bàn, lật xem mấy trang sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào.
—
Sáng sớm, sương mù mỏng manh tràn ngập.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lê Sơ.
Tối qua cô không nằm trên giường, mà nằm sấp trước bàn học ngủ thiếp đi.
Ánh sáng chói mắt khiến Lê Sơ nhíu mày, cô mở mắt ra, còn hơi ngái ngủ, ánh mắt dại ra, thấy ngoài cửa sổ là hai tầng phòng thấp, cô mớᎥ ý thức được đêm qua mình đã về nhà.
Lê Sơ từ phòng đi ra ngoài, không thấy cha mẹ, sau khi rửa mặt đơn giản, cô tìm một bộ áo dài quần dài trong tủ quần áo để thay.
Trấn nhỏ không thể so với thành phố lớn, nhiệt độ nơi này thấp hơn, nhất là lúc sáng sớm, khí lạnh lộ ra nặng̝ nhất.
Xuống lầu, Lê Sơ thấy cha đang thu dọn đống bừa bãi trên mặt đất.
Cô vội vàng đi qua, giúp cha dọn dẹp, “Cha, để con đi.”
Lê Diệu Tường nhìn con gái, vừa tự trách vừa áy náy: “Sơ Sơ, cha liên lụy con rồi.”
Lê Sơ dừng tay một chút, lạnh nhạt nói: “Người một nhà, nào có gì mà liên lụy hay không. Cha, thân thể cha không tốt, đi nghỉ ngơi đi, mấy thứ này để con thu dọn.”
Lê Diệu Tường đi đứng không tốt, lúc ngồi xổm xuống cũng run rẩy, nhặt đồ đối với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483240/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.