Trị an trong trấn không tính là tốt lắm, nhưng côn đồ bình thường cũng không dám vọt tới trong nhà đập đồ, trừ phi là chuyện có nguyên nhân.
Phùng Ngọc Dung quay mặt đi, lông mày không giãn, không muốn giải thích.
Trong lòng Lê Sơ càng sốt ruột: “Mẹ, chẳng lẽ vẫn muốn giấu con sao?”
Phùng Ngọc Dung liếc qua mặt, không dám nhìn thẳng vào Lê Sơ, chậm rãi nói: “Cũng do cha con thành thật, gọi người đảm bảo cho tên lừa gạt đi làm, người nọ chạy, bọn họ lập tức tới tìm cha con đòi tiền, ròng rã năm trăm vạn, nhà chúng ta làm sao lấy ra được chừng ấy tiền...”
Bóng đêm đầu thu lạnh lẽo, không gió nhưng vẫn làm cho thân thể người ta phát lạnh, trên không trung một vầng trăng cong chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt, mông lung như sương.
Nửa người Lê Sơ bao phủ trong ánh trăng, thân thể vốn đã đơn bạc lại càng lung lay sắp ngã, gần như muốn té xỉu.
Đỡ cánh tay mẹ, Lê Sơ mớᎥ ổn định thân thể, giọng cô run rẩy: “Năm trăm vạn?”
Cô hy vọng lời mẹ nói chỉ là nói đùa.
Nhà bọn họ mấy chục năm qua tiền lời cũng không quá trăm vạn, năm trăm vạn quả nhiên là muốn mạng cả nhà cô.
Trong mắt Phùng Ngọc Dung rưng rưng, gật gật đầu.
Trong nháy mắt này, Lê Sơ chỉ cảm thấy sức lực cả người sắp cạn kiệt.
Đất xi măng ngoài phòng vẫn là lúc cô học tiểu học sửa, qua nhiều năm như vậy đã sớm hố trũng, Lê Sơ không cẩn thận giẫm phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483239/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.