Hạ Minh Châu một bên đi ra ngoài, một bên gửi tin nanh cho Từ Tử Khâm: [ Tiểu Sơ thế nào, hiện tại anh đang từ công ty chạy tới ]
Từ Tử Khâm: [ Bình thường, không nghe thấy trong phòng có tiếng khóc. ]
Hai tai Từ Tử Khâm dán chặt cửa phòng, cố gắng nghe ngóng âm thanh bên trong, thế nhưng cái gì cũng không nghe được.
[ Nếu không anh gọi điện thoại cho Sơ Sơ, hỏi vu vơ một chút. Em cảm giác hình như cô ấy không vui vì chuyện triển lãm tranh, hôm nay em vừa nhắc tới triển lãm tranh thì cô ấy giống như biến thành người khác. ]
[ Anh đột nhiên tới đây, nói không chừng Sơ Sơ không muốn gặp anh, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô ấy. ]
Hạ Minh Châu: [ Được. ]
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, anh lập tức gọi điện thoại cho Lê Sơ.
Tâm tình Lê Sơ đã sớm bình phục, sau khi nghe điện thoại di động rung lên, cô cầm lên thấy người liên lạc là Hạ Minh Châu, cô bấm nghe.
“Minh Châu, anh tan tầm chưa?”
Hạ Minh Châu luôn gọi điện thoại cho cô lúc tan tầm, có đôi khi cô đang vẽ tranh, chỉ nói hai câu sẽ cúp máy, nhưng nếu cô không bận sẽ vẫn ở bên đối phương, cho đến khi anh về đến nhà mớᎥ cúp điện thoại.
Cô rất thích cảm giác bị phụ thuộc.
“Ừm, tan tầm rồi.”
Nghe giọng điệu Lê Sơ bình thường, Hạ Minh Châu cũng an tâm không ít.
Anh cũng không đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483224/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.