Nhưng Lê Sơ cũng không để ý.
Mặc kệ bộ váy này có đắt bao nhiêu, cô đau lòng giá cả bao nhiêu, sau này cô cũng sẽ không mặc nữa.
Lê Sơ hít sâu một hơi, cởi váy lập tức ra, cô khàn giọng, nhờ Từ Tử Khâm giúp cô lấy một bộ áo ngủ tới.
Vào phòng t͛ắm, nước nóng cọ rửa toàn thân cô, trộn lẫn với nước mắt cùng nhau chảy xuống mặt đất, nương theo tiếng nước, cô mớᎥ dám nhỏ giọng nức nở, cực kỳ giống con thú nhỏ bị vứt bỏ trong trời đông giá rét, chỉ có thể bất lực chờ đợi quyết định của vận mệnh.
Lúc từ phòng t͛ắm đi ra, hai mắt đã khóc đến sưng húp.
Cô thay áo ngủ Từ Tử Khâm đưa tới, mở cửa phòng t͛ắm, bất ngờ không kịp đề phòng lập tức đụng phải đôi mắt Từ Tử Khâm.
Cô hoảng loạn tránh né tầm mắt của Từ Tử Khâm, trong lòng cầu nguyện đối phương không nên phát hiện điều khác thường của cô, “Tử Khâm, mình có chút mệt mỏi, về phòng ngủ trước, bát đũa thì phiền cậu giúp mình rửa sạch một chút.”
Cô sợ Từ Tử Khâm truy vấn, bước chân nhanh hơn trở về phòng.
Cô cuộn mình ở đầu giường, hai tay ôm đầu gối, cố gắng bình phục cảm xúc.
—
Từ Tử Khâm đứng ở ngoài cửa phòng Lê Sơ, trong lòng rối rắm có nên đi vào hỏi cô đã xảy ra chuyện gì hay không.
Lần trước cô thấy Lê Sơ khổ sở như vậy là khi chia tay với tên khốn Phó Tự Trì kia.
Trong lòng cô vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483223/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.