Chương trước
Chương sau
Lê Sơ bị Từ Tử Khâm nói chọc cười: “Tám mươi cái, dạ dày của cậu có thể chịu được sao?”

“Chịu không nổi cũng phải chịu. Thật không dễ dàng cậu mớᎥ làm sủi cảo một lần.” Nói xong, Từ Tử Khâm còn có chút ủy khuất.

Trình tự làm sủi cảo nhiều, tương đối rườm rà, Lê Sơ bởi vì phải sáng tác nên rất ít khi có thời gian làm, phần lớn thời gian các cô đều gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc là nấu mì, xào đơn giản hai món, một bữa cơm qua loa cũng lập tức đủ sống.

Hai ngày nay cô vừa hoàn thành tác phẩm, thời gian dư dả mớᎥ có tinh lực làm những thứ này.

Lê Sơ múc sủi cảo vào đĩa, đầy hai đĩa lớn, cô cũng hoài nghi hai người có thể ăn hết hay không.

Ngồi vào trước bàn ăn, Từ Tử Khâm đưa bát đũa cho Lê Sơ, chính cô lại bưng một đĩa sủi cảo đến trước mặt, rắc dấm chua lên lập tức động đũa.

Vừa ăn vừa cảm động nói: “Ăn ngon quá, Sơ Sơ, sao cậu có thể làm ngon như vậy! Thật sự là tiện nghi chết Hạ Minh Châu rồi, có thể lấy Sơ Sơ nhà mình làm vợ, thù hận giữa mình và anh ấy không đội trời chung.

Lê Sơ cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc một đĩa sủi cảo sắp thấy đáy, Từ Tử Khâm đột nhiên hỏi: “Tháng sau triển lãm tranh Turing sẽ bắt đầu đến lúc đó mình sẽ gọi tất cả người thân bạn bè đi cổ vũ cậu.”

Tay Lê Sơ run lên, toàn bộ sủi cảo rơi vào đĩa dấm, vết nước bắn lên rơi trên váy lập tức áo màu xanh nhạt của cô, nhuộm đen như mực.

Hốc mắt cô hơi nóng, chua xót đến mức không thể chớp mắt.

Cô vội vàng đứng lên, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào khiến chính cô cũng nhận ra điều khác thường, “Em vào toilet một chút.”

Chiếc đũa trong tay Từ Tử Khâm dừng ở giữa không trung, khẩn trương hỏi: “Sơ Sơ, cậu làm sao vậy?”

Lê Sơ đưa lưng về phía cô, nước mắt đã không khống chế được, cô cố gắng nuốt chua xót trong cổ họng xuống, “Không sao, quần áo mình bẩn rồi.”

Cô vào toilet, khóa trái cửa.

Vết bẩn trước ngực bị nước giấm bắn tới rõ ràng lộ ra, bộ quần áo này đắt tiền, cô rất ít khi lấy ra mặc, lần trước không cẩn thận cắt rách góc váy, cô lập tức cực kỳ đau lòng. Hiện tại bị nước giấm bắn lên, cũng không biết có thể rửa sạch hay không.

Cô dùng nước sạch làm ướt quần áo, lại lau một chút bằng nước giặt quần áo, nhưng điểm mực kia lại không có chút thay đổi nào.

Quần áo mấy vạn đồng, cô cũng không nỡ mặc mấy lần, cứ như vậy mà hỏng sao...

Lê Sơ dùng sức xoa bóp, vẫn vô dụng.

Lạch cạch một tiếng—

Giọt nước rơi vào trong bồn rửa tay, dung hợp với ngàn vạn giọt nước, từ trung tâm hướng ra ngoài lăn một vòng lại một vòng gợn sóng.

Lê Sơ ngẩng đầu nhìn về phía người trong gương.

Hốc mắt ửng đỏ, lông mi đẫm lệ.

Cô vội vàng dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt, nhưng nước mắt lại giống như là đứt dây, không thể khống Rất nhanh tầm mắt của cô lập tức mơ hồ, cô cũng thấy không rõ người trong gương.

Hai tay cô chống vào bồn rửa tay lặng lẽ khóc, mặc cho nước mắt rơi xuống, phát tiết ủy khuất trong lòng.

Vết bẩn quần áo trên người cô vẫn chưa được giặt sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.