Hai tay cô nắm chặt di động, cổ họng chua xót không nói nên lời.
Rõ ràng không muốn khóc, nhưng dù cho đè nén thế nào, cô cũng không khống chế được nước mắt.
Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông trong điện thoại, giống như trăng sáng trên trời, khiến lòng người hướng về phía trước, “Tiểu Sơ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em còn có anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Lúc nói lời này, xe của Hạ Minh Châu dừng ở bên đường cái, bên cạnh thân xe là xe cộ qua lại như nước chảy, anh ngồi ở trong xe, ánh mắt dừng ở tay lái, trong đôi đồng tử màu nâu sẫm kia lộ ra đau lòng đối với người phụ nữ trong điện thoại, cùng với tự trách bất lực với mình.
Anh tự trách mình không giúp được Lê Sơ, để tác phẩm của cô xuất hiện trong triển lãm tranh. Điều anh có thể làm được cũng chỉ là an ủi trong phạm vi năng lực mà thôi.
“Tiểu Sơ, anh đi thăm em, được không?”
Anh hy vọng lúc Lê Sơ khổ sở anh có thể ở bên cạnh cô, hy vọng Lê Sơ có thể không hề giữ lại gì mà ỷ lại anh, tín nhiệm anh.
Nhưng anh chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô: “Minh Châu, em buồn ngủ.”
Anh nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
Cô ấy không muốn gặp anh lúc này.
Trong lòng Hạ Minh Châu tuy rằng mất mát, nhưng đối với anh mà nói, ý nguyện của Lê Sơ càng quan trọng hơn, chỉ cần cô không sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483225/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.