Ta tức giận nói: "Đúng vậy. Việc tôi về nước không phải đã nói với cậu rồi sao. Đáng giá để cậu sử dụng mật thám hả?"
Y khẩu khí hòa hoãn "Tôi có bảo cô ấy đâu! Mà cậu vẫn cứ để bụng à. Bây giờ là lúc nào, là thời điểm rất quan trọng! Sắp đến hạn hoàn thành luận văn rồi, dây dưa như vậy sang năm cậu không thể thuận lợi tốt nghiệp. Hơn nữa, tôi nghe nói, hiện tại đang có thông báo tuyển dụng hai trợ giảng chính, nếu có được vị trị này, cơ hội được ở lại làm việc sẽ tăng lên rất nhiều đó"
Y giống như súng máy phun ra mấy lời này, sau đó nghiêm túc nói "Đây cũng không phải vấn đề, điều quan trọng là bây giờ không phải kì nghỉ, cậu có biết tự ý rời đi hậu quả thế nào không? Sau này cậu còn có nhiều việc phải làm, còn cả luận văn tốt nghiệp nữa. Cậu từ nhỏ đến lớn đi học đều quá thuận lời, chưa bao giờ nếm thử tư vị bị khai trừ đúng không. Bị đuổi học là chuyện nghiêm trọng thế nào cậu chẳng phải rất rõ sao, chờ đến kỳ thị thực, cậu còn có thể quay lại nước Mỹ sao? Một nửa cơ hội cũng không có! Ba mẹ cậu dặn tôi chiếu cố cậu, cậu nói một câu liền bỏ đi, tôi biết ăn nói với hai bác thế nào! Không cần nói đến hai người ấy, tôi sợ ba mẹ tôi sẽ rút xương lột da tôi trước"
Những điều Tha Bả Ti Nhi nói ta đều hiểu, ta cũng đã nghĩ tới. Nhưng ta còn lựa chọn nào khác sao?
"Vậy cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764397/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.