Ta lục đống hành lý hơi bừa bộn, lấy điện thoại di động ra liền phát hiện từ khi xuống máy bay vẫn chưa khởi động. Khi mở di động lên, đập vào mắt là hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đều từ cùng một số.
Ta có chút không kiên nhẫn gọi lại, trả lời là thanh âm hổn hển.
"WHAT"S UP? (Có chuyện gì thế?)"
"Tên lớn mật này!" Ta không chút khách khí mắng, "Cậu gọi điện thoại cho tôi, còn hỏi tôi có chuyện gì?"
"Ách...... Mạnh Tử sao......" Nam nhân có vẻ hơi quẫn bách.
"Ngu ngốc, không phải Mạnh Tử, chẳng lẽ lại là "lão tử" sao!" Tên tiếng Anh của người này là Thomas, ta vẫn thường kêu y là Tha Bả Ti Nhi.
Y là người Trung Quốc một trăm phần trăm, nhưng lại một hai đòi du học ở Mỹ, lại còn thắt bím nhỏ kiểu người da đen. Đầu không khác gì cây lau nhà. Tha Bả Ti Nhi là bán thanh mai trúc mã, giống như ta học trên đất Mỹ. Nhưng y không ở MIT mà lại theo học trường California. Tại sao lại gọi y là bán thanh mai trúc mã? Bởi vì chúng ta chơi với nhau từ thưở cởi truồng, hai bên gia đình còn vui đùa quá trớn, hứa hôn cái gì đó. Nhưng vào thời điểm cả hai học tiểu học, y lại cùng cả gia đình di cư sang Mỹ, đến khi ta qua đó học thạc sĩ mới gặp lại. Cho nên cũng chỉ tính là bán thanh mai trúc mã thôi. Không biết tại sao, những lúc ở cùng y ta luôn ở trạng thái thả lỏng, miệng lưỡi thô bạo càu nhàu là chuyện thường tình. Độc giả ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764396/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.