"Bảo cô đi đi, cô còn không đi" Hắn đột nhiên hét lên với ta, thanh âm khàn khàn vang vọng trong phòng.
Ta vẫn luôn tươi cười với hắn, tỏ vẻ kiên nhẫn trước mặt hắn. Nhưng câu nói này đã đánh trúng vào điểm trọng yếu trong lòng ta.
"Bang" Ta dùng sức cho hắn một cái bạt tai, đương nhiên là không ra tay trên nửa khuôn mặt bị thương kia.
"Khương Vũ Bạch! Anh cho tôi là loại người nào, tôi từ bỏ việc học, từ nước Mỹ xa xôi chạy về đây, muốn làm bạn cùng anh, chăm sóc anh thì có chỗ nào sai. Tôi biết anh rất thống khổ, rất bất lực, nhưng chính vì vậy anh lại càng không thể đuổi tôi đi, anh đuổi tôi đi thì một mình anh phải làm sao bây giờ!"
Cái bạt tai kia ta xuống tay rất mạnh, đánh xong toàn bộ bàn tay đều bỏng rát.
Ta lập tức hối hận, thấp giọng nói "Thực xin lỗi, Khương Vũ Bạch..Em không nên như vậy"
Hắn không nói thêm cái gì, quay trở lại giường, nằm xuống đưa lưng về phía ta.
Ta cũng đi đến nằm xuống, ôm hắn, tay đặt trước ngực hắn, cảm thụ được sự tồn tại của người kia.
Ánh trăng từ khe màn chiếu vào, ở trong phòng để lại một tia sáng.
Nếu mọi chuyện kia chưa hề phát sinh, một buổi tối như vậy chắc hẳn là cực kì tuyệt vời.
Bởi vì mỏi mệt, ta rất nhanh đã ngủ, thẳng đến khi ta bị thứ gì áp khó chịu mới mông lung mở to mắt.
Không mang kính, ta thiếu chút nữa đã sợ mất hồn. Không biết các vị độc giả đã từng bị quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764398/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.