Nếu như đối với Tuyết Nhung tháng tư năm 2008 là tháng mùa xuân tàn khốc nhất thì tháng mườicùng năm lại là tháng mùa thu cô cảm thấy cô đơn nhất trong cuộc đời.Mùa thu Mi-chi-gân nổi tiếng khắp thế giới bởi trời cao mây trắng, bởiphong đỏ cỏ xanh. Cảnh vật Mi-chi-gân thật trù phú với những rừng câytrĩu quả, với những vườn hoa rực rỡ, những thảm cỏ xanh biếc chạy dàingút tầm mắt và những công trình kiến trúc sừng sững giàu tính lịch sử,tính nghệ thuật, tính văn hóa, tính hiện đại. Bất kỳ một tác phẩm kiếntrúc nào ở nơi đây cũng toát lên nét tôn nghiêm và bề thế.
Đươngnhiên, trong trường lúc nào cũng có sinh viên đi lại tấp nập. Vô hìnhchung, bọn họ tạo ra một bức tranh khác cho nơi này. Thường ngày, từ thứ hai đến thứ sáu, ai nấy đều vội vã lướt đi trên sân trường, mắt khôngliếc nhìn xung quanh, như thể mình là kẻ chính nhân quân tử. Song cứ đến thứ bảy, khi những trận bóng đá kiểu Mĩ được tổ chức, tất cả bọn họ lại trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Đâu đâu cũng thấy xuất hiện nhữngkẻ mặc áo phông vàng. Trên con đường nhỏ chạy dọc sân trường, trước kítúc xá sinh viên, thanh niên nam nữ đứng túm năm tụm ba, kẻ nào ngườinấy hừng hực khí thế. Bia có ở khắp nơi, bia trong tay họ, bia bày đầytrên bàn trên ghế, bia vứt đầy trên mặt đất. Trong đống bia rượu hổ lốn, trong tiếng nhạc xập xình không ngớt, bọn họ uống bia, cười cợt, hòreo, la ó, trêu đùa, đuổi bắt nhau.
Khi mới đặt chân đến đây,Tuyết Nhung không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007063/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.