“Tháng tư, mùa tàntạ, mùa thê lương”. Tuyết Nhung không nhớ mình đã từng đọc câu thơ này ở đâu, nhưng lúc ấy cô thực không hiểu vì sao một mùa tràn đầy sức sống,ngập tràn sắc màu tươi đẹp như tháng Tư lại được miêu tả ảm đạm. Rồi cho đến tháng Tư đó, tháng Tư năm 2008… bao nỗi đau thương cùng sự tuyệtvọng đã mãi mãi ghi sâu vào những kí ức tuổi trẻ của cô – mẹ, người màcô yêu thương, kính trọng nhất trong suốt cuộc đời mình đã mãi mãi ra đi vào một ngày tháng Tư.
Bên ngoài, những cơn mưa phùn lâm thâm,nhẹ nhàng lướt qua cảnh vật, từng luồng không khí mang theo hơi ẩm, lạnh buốt len lỏi vào từng ngóc ngách căn phòng, táp cả vào người mẹ. Mẹ cômang trong mình trọng bệnh, đang nằm yếu ớt trên giường. Những luồngkhông khí như những mũi kim nhọn hoắt, lạnh lùng tấn công chút sinh lựcnhỏ nhoi của bà. Tuyết Nhung vội vã trải thêm cho mẹ lớp chăn trảigiường. Cô đã khóc tự bao giờ, những dòng lệ ướt nhòe trên mắt, khiến cô nhìn không rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt gầy guộc của mẹ, nhưng côvẫn thấy rất rõ đôi mắt mẹ tràn đầy yêu thương. Và chỉ có con gái mẹ mới có thể hiểu những điều chất chứa trong đôi mắt ấy.
Mẹ đưa đôitay yếu ớt, nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên khuôn mặt Tuyết Nhung,“Tuyết Nhung con…”. Mẹ phải ngừng lại để thở, rồi tiếp tục nói: “Mẹ conta bao năm qua luôn gắn bó cùng nhau, nhưng sau này mẹ sẽ mãi không cònnhìn thấy con nữa rồi. Con hãy đến gần bên mẹ, để mẹ ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007061/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.