Đôi mắt vô cùng đẹp lại nguy hiểm chắn ngay trước mắt cô, giờ phút này hơi thở của Hàm Hinh rất sâu.
Đối mặt với câu hỏi của anh, cô trầm mặc một lúc lâu.
Trong lòng dâng lên hai chữ bi thương: buồn cười.
"Vì sao tôi phải gặp anh?"
Ngửa đầu, cô nghiêng người hỏi lại anh.
Gót chân muốn chạy khỏi địa bàn của anh, nhưng lại bị vây lại bá đạo như trước.
Lúc này ánh mắt Cảnh Nguyên Trạch nhảy lên, chỗ thái dương nổi đầy gân xanh, lông mày phủ đầy sương lạnh.
Đọc truyện tại đây.
Đại khái là không vui khi cô nói câu nói kia, nếu không, sao lại tức giận như vậy.
Yết hầu lên lên xuống xuống, anh nói: "Trước kia, là tôi làm sai, tôi thừa nhận, trong một năm nay, tôi vẫn luôn đợi em."
Khi nghe thấy " Tôi vẫn luôn đợi em ", ánh mắt bình tĩnh của Hàm Hinh lại như sắp tan vỡ.
Từ những gợn sóng lăn tăn, gián tiếp tạo thành sóng to gió lớn, nuốt hết cả trái tim cô.
"Tôi kết hôn rồi."
Dường như cô không có gì do dự đã ném ra những lời này, giọng điệu đơn giản, câu nói không chút để ý, lại làm người trước mắt cứng đờ cả người.
Vô cùng không thể tưởng tượng được nhìn cô, trên mặt viết rõ ba chữ tôi không tin.
"Là sự thật." Cô còn cường điệu thêm một lần.
Có trời mới biết giờ phút này trong lòng cô đang run rẩy thế nào, giống như bị rút hết không khí, cảm giác rung động tan rã ra ngay tại chỗ.
A, buồn cười biết bao, nói với cô vẫn luôn đợi cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765371/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.