Cô gái liều mạng lắc đầu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng toàn bộ lại nghẹn trong cổ họng.
Mưa khắp nơi rơi đầy trên mái tóc đen của cô, rồi chày xuống theo sống mũi: "Nguyên Trạch, anh tin tưởng em trước được không? Chuyện lúc đó giữa hai người chuyện em sẽ giải thích cho anh, nhưng bệnh của ba em phải phẫu thuật ngay lập tức, em van xin anh Nguyên Trạch, anh là người duy nhất em có thể dựa vào, còn ba là người thân mà em yêu nhất, nể tình chúng ta đã từng yêu thương nhau, trước cho em vay tiền để ông ấy phẫu thuật được không? Em không thể không có ông ấy! Cảnh Nguyên Trạch em xin anh......"
Chỉ mấy câu nói cuối cùng kia, cô giống như bị ép đến phát điên rống lên.
Cô lảo đảo đứng dậy giữa đêm mưa, ý đồ ôm lấy anh, nhưng mà còn chưa kịp đến gần, dưới cơn mưa lầy lội, đã ngã trên mặt đất.
Anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng trước cửa, cả người anh sạch sẽ thanh nhã, cẩn thận tỉ mỉ, giống như thần tiên buông xuống trước mặt cô, tạo thành đối lập rõ ràng, mà cô, còn đang chật vật trước mắt.
"Chúng ta chia tay rồi, cô về đi."
Bỏ xuống một câu, xoay người, dáng người anh rất dứt khoát.
"Đừng mà! Cảnh Nguyên Trạch!"
.........
"Cô chủ, cô đã về rồi?"
Hàm Hinh vừa mới về, đã có người giúp việc đến, giọng nói ôn hòa lên tiếng hỏi thăm.
Cập nhật sớm nhất tại.
Trong khoảng thời gian này mọi người đều thấy, tuy rằng lúc được gả đến không rực rỡ vẻ vang, nhưng thái độ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765372/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.