"Em đi tắm rồi ngủ sớm đi." Hám Thanh Châu nói với Đường Bân.
Cậu quấn lấy chăn lắc đầu: "Không được."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình đang đối phối với một đứa trẻ không nghe lời.
Hắn hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
Đường Bân: "Nhím nhỏ không buồn ngủ, không muốn ngủ."
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút, tải trò chơi chém trái cây trên điện thoại, chỉnh sang chế độ trẻ con rồi đưa cho cậu.
Hám Thanh Châu: "Anh phải xử lí công việc, em có thể ngồi chơi kế bên được không?"
Đường Bân cau mày nhìn trái cây nhảy lên liên tục trên màn hình, đột nhiên tức giận nói: "Anh coi em là đồ thiểu năng sao?"
Hám Thanh Châu im lặng một lúc: "Vậy em muốn chơi trò gì?"
"Điện thoại em đâu?" Đường Bân hỏi.
"Hôm nay em dùng xong thì đặt ở đâu?"
Cậu nghiêng đầu nghĩ: "Trên tủ TV, anh đi lấy cho em."
Hắn ngạo nghễ nhìn cậu cười: "Được."
Đường Bân nhận lấy điện thoại mở trò chơi 'Vương giả' ra.
Hám Thanh Châu im lặng nhìn năm ngón tay lưu loát của cậu rồi gửi tin nhắn cho Vương Thời.
Hám: Bây giờ Đường Bân chơi 'Vương giả' thì có bình thường không?
Vương đội lập công lớn: Hả?
Hám: Đường Bân bây giờ có khi thì bình thường, có khi thì không bình thường.
Vương đội lập công lớn: Anh có thể nói cụ thể tình huống của cậu ấy vào hôm nay không?
...
Vương đội lập công lớn: Có hai trường hợp. Thứ nhất là tình trạng thần kinh của Đường Bân đang phát triển theo chiều hướng tích cực và sẽ hồi phục trong thời gian ngắn. Tình huống thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-so-thu-trong-nha/225444/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.