Buổi sáng, Hám Thanh Châu tỉnh dậy và thấy toàn thân Đường Bân đều dán chặt lên người mình, người kia ôm chặt cổ hắn, suýt chút nữa làm hắn tắt thở.
Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, hắn mềm lòng muốn dời cánh tay của cậu rời đi nhưng cái ôm của người kia quá chặt, Hám Thanh Châu không dám ra sức, cố gắng hồi lâu cũng không có kết quả.
Khuôn mặt của người kia vùi cả vào vai hắn, Hám Thanh Châu cảm nhận được hơi nóng người kia thở ra, có chút ngứa ngáy.
Thật sự rất khó mà nhịn nổi khi vừa sáng sớm đã thấy cảnh tượng này.
Hám Thanh Châu tiếp tục muốn nhấc cánh tay đối phương lên, thấy sắp thành công thì Đường Bân lại từ từ mở mắt ra.
Hám Thanh Châu trong tích tắc không dám nhúc nhích.
Đường Bân ngủ dậy có chút mơ màng, nhìn hắn bằng đôi mắt buồn ngủ, bất mãn nói: "Ngủ tiếp đi."
Hám Thanh Châu thì thầm: "Em ngủ đi."
Đường Bân duỗi tay ôm cổ hắn rồi mới nhắm mắt lại.
"Em cứ ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng."
Đường Bân rên rỉ đáp ứng, nhưng cánh tay không hề buông lỏng, không chỉ như vậy mà còn dùng một chân quắp lấy bắp chân Hám Thanh Châu.
Hắn bất lực nhìn cậu, cho rằng mình ngủ thêm chút nữa cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng hắn đã có thói quen dậy sớm và không quen ngủ tiếp nên thật sự không ngủ được, nhưng Hám Thanh Châu cảm thấy rất hài lòng với hai ấm của cánh tay đang ôm lấy mình, một lúc sau, hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-so-thu-trong-nha/225445/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.