Dì Lý cứ nửa tiếng sẽ nhắn tin cho Hám Thanh Châu, khi Đường Bân kêu gào muốn ra ngoài, bà không thể nào không thông báo cho hắn biết được, trừ khi -------
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân: "Di động của dì Lý đâu?"
Cậu vô tội nhìn hắn: "Hả? Anh hỏi em muốn ăn mấy cái bánh? Em muốn ăn hai cái."
Hám Thanh Châu: "..." Được rồi, cậu bây giờ bắt đầu giả câm giả điếc.
"Anh không trách em, cũng phạt em."
Đường Bân hoài nghi nhìn hắn ba giây, sau đó hít một hơi rồi tự động chuyển sang trạng trái bực bội: "Nhím nhỏ biết mình làm sai rồi."
Hám Thanh Châu có dự cảm không lành, hắn cảm thấy Đường Bân hẳn đã làm ra chuyện gì đó phi thường.
Chắc chắn rồi, cậu nói ngay trong giây tiếp theo: "Nhím nhỏ vô tình làm rơi điện thoại của dì Lý."
Hám Thanh Châu im lặng một hồi, không sao hết, hắn tin cậu chỉ bất cẩn làm rơi điện thoại của dì Lý.
Đường Bân sụt sịt nhìn hắn phớt lờ mình, khóc lóc: "Nhím nhỏ hoạt bát, hiếu động, vô tình làm vỡ điện thoại là chuyện bình thường."
Hám Thanh Châu cảm thấy mình nên dạy dỗ cậu một chút, nếu không ngày mai người này đốt nhà luôn mất.
Dạy thế nào?
Hắn trầm tư, vẻ mặt ũ rũ nói: "Hôm nay không có bánh ăn."
Đường Bân kinh ngạc nhìn hắn: "Quả táo học hư lừa gạt nhím nhỏ!"
"Anh lừa gạt em cái gì?"
Đường Bân bất bình: "Anh nói không trách nhím nhỏ, không phạt nhím nhỏ."
"Ừm." Hám Thanh Châu bình tĩnh: "Không phải anh muốn phạt em, chỉ là anh không muốn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-so-thu-trong-nha/225443/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.